Chào chuyên mục.
Quả thật đây là lần đầu tiên em rung động vì người khác. Gần đây em đang thích 1 anh sinh năm 99. Anh ấy vừa thi đậu bách khoa nghành kỹ thuật hàng không. Anh ấy không đẹp nhưng lại học rất giỏi, hát rất hay, nói chuyện cực dễ mến. Anh ấy đang làm trợ giảng môn toán cho em. Em chỉ biết anh ấy hơn nửa tháng thôi. Nhưng gần đây em nhận ra mình thích anh ấy do cách anh ấy đối xử với em. Chỉ đối với em thôi ạ! Em được cái thích thể hiện tài lẻ, học bài tiếp thu nhanh nên anh ấy rất mến em. Em chắc chắn mình cảm nhận đươc anh ấy thích em.
Có quá nhiều lý do để em biết được như vậy.. Anh ấy rất tốt với em, em được anh ấy làm nước cho uống, hát cho nghe, kí tặng chúc em thi đại học đạt kết quả cao, được anh ấy khen cười đẹp, dễ thương tận 3 lần trong 2 tuần trước mặt mọi người. Anh ấy rất quan tâm cảm xúc của em. Em không biết đo là tình cảm anh em hay tình cảm nam nữ. Lần cuối cùng anh ấy khen như thế em đã bảo: “em thích anh khen em thông minh hơn là khen em dễ thương. “Anh ấy vô tư khen lại em thông minh quá.
Em biết anh ấy đã có bạn gái. Cơ bản chị ấy xinh hơn em, nhưng được cái em rất trau chuốt vẻ bề ngoài từ quần áo cho đến tóc tai nên về ngoại hình em tự tin mình ăn đứt chị ấy; đấy là ngoại hình, còn về tính cách thì em nghe bạn của anh ấy chê cách chị ấy đối xử với anh ấy rất nhiều… Em chỉ “nói xấu” đến đây thôi.. Vui thì ít mà cảm giác tội lỗi thì nhiều vì em đã lỡ bày tỏ tình cảm của mình vào trong vở cho anh ấy đọc; với nội dung chính là “em sẽ đợi anh”.
Sáng hôm ấy em vào lớp bảo rằng có “bài toán” khó lắm không đủ can đảm đọc đề. Vậy là em nhờ anh ấy đọc rồi “giải quyết” bằng ngôn ngữ hình thể. Anh ấy im lặng cừoi tủm tỉm chập lâu rồi bảo: “Tiếc ghê mình không gặp nhau sớm hơn… Bây giờ cái này anh sẽ tạm thời quên… Khi nào cần nhớ anh sẽ nhớ”.-> em nghĩ mình sẽ có cơ hội nhưng anh ấy lại bảo ảnh là người có trách nhiệm trong tình yêu nên khi nào bạn gái chia tay anh ấy mới chia tay chứ không vì tác động bên ngoài mà làm chị kia buồn.
Anh ấy trả vở lại cho em rồi không biết suy nghĩ gì anh ấy lại xin luôn cuốn vở ấy kèm theo “lời tỏ tình”. Em vui lắm mặc dù rất tiếc nhưng cũng cười cười cho luôn. Anh ấy còn hứa sẽ giữ đến già. Em rất mong chờ vào tình cảm này vì em biết nó xuất phát từ anh ấy và cả em.
Chuyện cứ tưởng sẽ êm xuôi nhưng đến ngày hôm sau ông nội của anh ấy phải nhập viện_ khoảng thời gian ấy em không biết vì anh giấu. Em cứ nghĩ anh ấy né em nhưng lại không phải…. Rồi câu chuyện lại đến đỉnh điểm sau 3 ngày thì ông anh ấy mất. Sáng đó anh đi dạy cho em bình thường thì gia đình gọi đt báo tin.
Anh ấy bảo với em ” ông anh mất rồi” với sắc thái cố gắng gượng mạnh mẽ . Em sống hơi tình cảm nên lúc nghe tin em cũng hơi mếu bảo anh ấy về sớm …. Anh không chịu, đòi giảng hết bài mới về, mà bài thì dài, anh ấy thì cứ ngồi thẫn thờ. Em phải năn nỉ anh ấy về. Ra đến cổng mở cửa cho anh, em bị ám ảnh bởi nét mặt của anh ấy. Em cảm giác anh ấy đang cực kì mất bình tĩnh, nếu chậm chút thôi chắc em sẽ thấy anh ấy khóc mất. Tâm trạng cả ngày của em cũng tồi tệ theo…. Em thương anh ấy… Thương cả ông nội anh nữa!
Về đến nhà em không thể liên lạc đươc với anh! Em rất muốn đến viếng ông. Lúc này em nhận ra chỉ có một mình em biết chuyện buồn của anh ấy. Tuyệt nhiên từ thầy cô đến bạn bè thân thiết cũng không biết. Em rất lo lắng cho anh ấy! Em lục tung mọi thông tin để kiếm được địa chỉ nhà. Nhưng khi đến nơi lại thấy khoá trái cửa. Mọi nỗ lực của em đều bất thành. Em phải nhắn tin cho bạn thân của anh ấy. Nhưng bạn anh ấy lại không được nghe thông tin gì. Cuối cùng em mới nhận được tin anh ấy đang ở quê! Anh ấy đang rất buồn chuyện gia đình nên mọi tin nhắn, cuộc điện thoại của mọi người đều bị từ chối. Em phải làm gì lúc này đây? Em rất muốn mình có thể giúp được anh ấy điều gì đó.
Chuyện buồn cứ thế dồn dập vào em. Em lại tiếp tục nghe phong phanh từ bạn bè anh ấy rằng: “anh ấy sẽ không đi trợ giảng nữa”. 1 phần do anh ấy phải đi học xa tận Thủ Đức, 1 phần buồn chuyện gia đình. Nhà anh ấy khá giả nên anh ấy không phải đi làm, anh ấy chỉ muốn đi dạy vài tháng hè cho vui. Chuyện này ảnh hưởng tiêu cực đến em. Em mất niềm tin vào cuộc sống!
Em buồn vì không được chia sẻ mọi điều cùng anh ấy. Không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa. Sau này em không biết anh ấy có còn nhớ đến “trang vở” ngày ấy không? Em sắp vào học rồi, nhưng tinh thần lại bị chi phối quá nhiểu thứ! Em bị ám ảnh cảm giác tồi tệ khi biết tin ông của anh ấy mất! Em thấy căng thẳng vì không ai có thể tâm sự cùng em! Em thấy buồn vì cảm giác mất mát quá lớn! Em không còn cơ hội gặp anh ấy nữa…. Em không thể ngừng suy nghĩ và nói liên tục về anh ấy!!
Em phải làm sao đây ạ? Làm sao để kiềm chế lại cảm xúc của mình?? Làm sao để tạo cơ hội để em và anh ấy gặp mặt nhau? Làm sao để anh ấy cởi mở hơn với em? Chuyên muc giúp em với ạ. Em cảm ơn