Chuyện cũ “đã qua”… hãy để “cho qua”

Sau cùng chúng em nhận ra nỗi sợ hiện tại của chúng em đều là sợ cả hai sẽ có lúc vì chuyện này mà làm đau lòng đối phương, ở bên nhau nhưng vẫn đau đớn.

Em và anh ấy từ làm bạn rồi yêu nhau, tính đến nay là 4 năm. Chúng em từng có với nhau một đứa con. Lúc mới biết, em đã khóc rất nhiều chủ yếu vì em biết gia đình em khó chấp nhận được, nhưng sau khi trấn tĩnh lại, bọn em quyết định giữ bé lại, còn rất vui và tính tới chuyện kết hôn, nhưng cuối cùng lại không giữ được bé. Lúc ấy tụi em còn đang học năm 2 Đại học. Gia đình anh ấy cũng biết và quý em từ trước, nên khi nghe tin ba me anh ấy có ý muốn ngỏ cưới em, anh ấy cũng rất yêu em, nhưng tiếc là gia đình em không đồng ý, và đưa em vào tình thế bắt buộc lựa chọn giữa gia đình và bé. Em quỳ lạy van xin nhưng không được, sau đó em đã phải lựa chọn theo ý của gia đình.

 

Ngày hôm em đi viện, cả anh và ba mẹ anh đều đến để hy vọng em và gia đình sẽ thay đổi. Lúc em vào phòng khám, anh đã xin cô y tá ngăn em lại, sau đó em bị bác sĩ trong khoa đuổi ra. Em đi ra gặp anh thì anh kéo em lại rồi quỳ xuống cầu hôn em tại bệnh viện, em và anh khóc rất nhiều, chúng em yêu nhau nhiều lắm, lúc đó thì gia đình vào và kêu em đi. Trước khi đi em đã xin lỗi anh và gia đình anh, vì em không có lựa chọn khác. Sau đó thì em bị bắt về quê, và ngưng học nửa năm. Khoảng thời gian đó anh ở lại một mình, chúng em đều đặn mỗi ngày gọi điện với nhau. Khoảng thời gian đó anh bị trầm cảm nhẹ, nên em thấy có lỗi với anh rất nhiều.

 

Anh có kể khoảng thời gian đó anh cũng thử bắt chuyện với bạn nữ khác, nhưng lại không thể nói chuyện được, và thôi không làm quen nữa. Cho đến khi em lên học lại, em và anh có một số khuất mắt, và sau vài lần nói chuyện thì bọn em quyết định vẫn yêu nhau, và ngày càng yêu hơn, trân trọng nhau hơn. Đến nay đã được 4 năm, gia đình em và anh ấy đều biết chúng em còn quen nhau, tuy không phản đối nhưng cũng không đồng tình. Thỉnh thoảng ba mẹ anh ấy vẫn hỏi han em và gửi thuốc khi nghe em bệnh. Mẹ em cũng hỏi thăm anh ấy qua em, rồi cũng khuyên hai đứa cố gắng học xong rồi tính.

 

Hiện giờ lâu lâu bọn em vẫn bị chuyện cũ ám ảnh, cứ mỗi khi nhắc đến chuyện cũ chúng em vẫn đau khổ vô cùng. Mới vài hôm trước em bảo với anh ấy em buồn, em nhớ con, sau đó chúng em nói chuyện với nhau một hồi lâu. Sau cùng chúng em nhận ra nỗi sợ hiện tại của chúng em đều là sợ cả hai sẽ có lúc vì chuyện này mà làm đau lòng đối phương, ở bên nhau nhưng vẫn đau đớn. Vì anh vẫn còn đau đáu chuyện cũ, còn em thì vẫn cảm thấy tội lỗi, em không muốn anh ấy có cái nhìn không tốt về gia đình em, nhưng em biết không cách nào được.

 

Mặc dù theo thời gian anh cũng đã nguôi ngoai dần. Bình thường thì không sao, nhưng khi nhắc đến chuyện cũ anh ấy sẽ khó chịu ngay, mặc dù vậy anh ấy không hề trách móc em, hay lăng mạ em, mà vẫn an ủi em vì thế mà chúng em đã cố gắng bỏ qua hết để nổ lực hết mình cho cuộc sống hiện tại và sau này, còn tính cả chuyện chúng em sẽ kết hôn, chúng em nhận ra chúng em theo thời gian càng điềm tĩnh và tiến bộ hơn trong mọi việc, cũng ít cãi vã, trái lại thông cảm và hiểu nhau nhiều hơn. Nhưng dường như rào cản tâm lý đó vẫn còn đọng lại trong chúng em.

 

 

Sau cuộc nói chuyện hôm trước, chúng em quyết định cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ lại tình cảm của bản thân là yêu hay là vì trách nhiệm, riêng em thì em tin anh ấy yêu em, vì những gì trong suốt 4 năm anh ấy làm cho em chưa từng thay đổi, còn anh ấy thì vẫn còn băn khoăn liệu anh ấy có thật sự yêu em hay vì trách nhiệm, tuy nhiên cả hai đều sẽ đau đớn khi nghĩ đến chuyện sẽ không còn bên cạnh nhau nữa. Từ đầu chúng em đã biết rõ tình yêu này sẽ rất khó khăn, và chúng em vẫn quyết định đi tiếp nhưng thỉnh thoảng chuyện cũ vẫn cứ vô tình mà xuất hiện, khiến chúng em rất hoang mang.

 

Nên em rất muốn tìm cách khắc phục chuyện ám ảnh này cho cả hai, và không biết chúng em quyết định tiếp tục bên cạnh nhau như vậy là đúng hay sai? Em mong được anh chị tư vấn giúp. Em cảm ơn anh chị nhiều ạ.

 

Em thân mến!

 

Rất chia sẻ với em về nỗi mất mát em đã từng trải qua. Sự việc ấy được gói gọn trong hai chữ “tuổi trẻ” em ạ, vì ai chẳng có những vấp váp, nên khôn mà không vài lần dại phải không. Tuy câu chuyện cũ ấy đã qua rồi, nhưng đến hiện tại em và bạn trai vẫn còn cần một sự cố gắng để vượt qua, bởi thi thoảng điều ấy vẫn trào lên như đợt sóng khiến cho tình cảm của hai em vẫn chưa thể dành được cho nhau một cách trọn vẹn.

 

Trong câu chuyện đã qua, ở mỗi cương vị đều có những suy nghĩ khác nhau. Đứng ở trên phương diện của bố mẹ em, đó là một nỗi khổ tâm rất lớn mà không biết từ khi xảy ra mọi chuyện đến giờ, em đã đủ thấu hiểu bố mẹ chưa? Làm cha làm mẹ, ai cũng lo lắng cho con gái khi trót dại. Nếu các em đến với nhau khi đó, thì sẽ vừa lỡ dở chuyện học hành, trong khi đó hai em vẫn còn trẻ tuổi, liệu đã đủ chín chắn, đủ thương yêu, đủ điều kiện kinh tế để lo lắng cho nhau hay quyết tâm đến với nhau chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi? Còn về phía hai em, phải thương yêu nhau nhiều thì hai em mới day dứt như vậy. Ai cũng có nỗi khổ tâm. Nhưng về phía tôi, sau khi đọc chia sẻ của em, tôi cảm thấy thật sự vui mừng khi thấy hai em đã quay trở về với nhau, nhận ra tình cảm dành cho nhau sau bao nhiêu thử thách. Giờ có giữ gìn được hay không là do các em chứ không phải do quá khứ, bởi hiện tại không còn rào cản nào đối với cả hai cả, trừ yếu tố tâm lý.

 

Sự việc đã xảy ra không thể thay đổi được và điều quan trọng nhất là nên nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng như thế nào. Các em cứ day dứt về quá khứ cũng chẳng thể làm cho mọi chuyện khác được, mà lại vô tình làm cho quá khứ không ngủ yên. Điều quan trọng nhất là các em vẫn còn thương yêu nhau và quan trọng là giờ hai em đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặt khác cũng không gặp phải sự phản đối của hai bên gia đình, các em nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn mới phải. Còn ngoài tình yêu ra thì cũng cần có trách nhiệm đối với nhau, đó là điều đương nhiên, bởi khi ý thức được trách nhiệm thì mới biết sống vì nhau.

 

Tạm thời, các em cứ cho nhau thời gian để suy nghĩ, nhưng quan trọng nhất là hãy giải tỏa tâm lý bấy lâu nay trong lòng của cả hai. Nếu tiến tới với nhau thì hãy nghĩ đến những niềm vui mới, khi niềm vui đến chúng ta sẽ không còn vướng bận với quá khứ nữa. Vợ – Chồng, và con cái là chữ “duyên”. Đã từng xa nhau rồi quay trở về với nhau, còn thương yêu nhau và được sự ủng hộ của gia đình, đó không phải những gì đẹp nhất rồi sao.

 

Chúc hai em hạnh phúc!

chuyện cũ

quá khứ

yêu lại