Kính chào chương trình! Em với chồng em cưới nhau được hơn 2 năm. Vợ chồng em có 1 bé nhưng không giữ được, em mới sinh bé thứ 2 được gần 5 tháng. Em cũng có học thức, so với ảnh thì em cũng có ngoại hình hơn, tính em sống nhẹ nhàng, nhưng tự trọng cao, chồng em thì nóng tính, cầu toàn muốn vợ hoàn hảo nên hay đòi hỏi. Nhìn qua thì người thân của em hay bảo sao em lấy chồng nhìn không hợp, nhưng em không quan tâm đến ngoại hình và không hề quan tâm lời nói của người khác. Miễn mình sống hạnh phúc tốt đẹp là được.
Nhà chồng em có 8 anh chị em. Chồng em áp út trong nhà. Nhà chỉ có chị thứ 6, anh thứ 8 và chồng em được bố mẹ cho học hành đàng hoàng vì nổ lực và học tốt. Chồng em xuất sắc nhất về chuyện học hành trong nhà, anh ra trường với tấm bằng Giỏi của ĐHBK. Em từng rất ngưỡng mộ anh vì tính chăm chỉ, vượt khó, nổ lực không ngừng nghỉ. Khi vừa ra trường anh được công ty XD lớn vào trường nhận đi làm. Trong khoảng thời gian yêu nhau, hai người yêu xa, em từng nhiều lần muốn chấm dứt tình cảm vì anh rất nóng tính, cộc tính, lại không tình cảm, không biết quan tâm người khác, hay nhăn nhó khó chịu, nhưng anh lại hay thay đổi vì em một tí mỗi khi cãi nhau, và xin lỗi em để sửa sai. Sau nhiều lần vậy em cũng bỏ qua cho ảnh vì em nghĩ cuộc sống đông anh em khó khăn ảnh phải tự lập nhiều nên tính ảnh ra như vậy, rồi từ từ ảnh sẽ thay đổi.
Em sống rất tình cảm, gia đình em cũng khó khăn, 3 chị em đi học mà bố mẹ làm nông nên em cũng phải tự lập nhiều, em cũng nổ lực để học được 2 tấm bằng đại học và trao dồi kinh nghiệm để sau này đi đâu cũng có công việc có thu nhập tốt để sau này con cái mình đỡ thua thiệt. Sau 4 năm làm việc và học tập 2 đứa có số vốn cũng tương đối, bọn em quyết định cưới nhau. Sau 1 năm em có sinh bé đầu nhưng không giữ được, em mất tinh thần, không dám đối mặt với sự thật này. Rồi em xin nghỉ việc tốt nhận làm thời vụ vài công ty để nghĩ ngơi lo cho bé thứ 2 tốt hơn. Vì em bầu em bé đầu áp lực về công việc. Còn về phần gia đình thực sự em bất ngờ quá lớn khi mới bước chân về nhà chồng cho đến nay. Em về nhà chồng với tinh thần vui vẻ vì mình có một gia đình đông anh chị em, thương ba mẹ chồng, anh chị, cháu như người thân thật sự của mình, mẹ ốm đau em lo nấu cháo, thuốc thang, thăm hỏi và liên tục để bà vui cho nhanh khỏe. Quần áo em cũng sẵn sàng giặt chứ không hề nệ công sức. Chồng thì công việc về nhà lúc nào cũng nhăn nhó vì đau ốm trách em không lo. Nhưng bệnh gout của ảnh rất khó khỏi hẳn. Em không biết làm gì hơn.
Nhiều khi em bầu bì, đi giữa đường tự nhiên em cảm giác như tụt đường huyết, em muốn ăn gì đó hoặc uống miếng nước để đỡ hơn, nhưng em lại ăn chay, ảnh chở em đi ăn nhưng trong lòng hậm hực chửi em ngay trong quán chay, rồi nói bố mẹ em cuồng đạo, cả dòng họ em cuồng đạo nên đâu có giàu có gì? Thực sự từ lúc này và vài lần để ý ba mẹ em nói, ảnh cứ mang ra nói trách và phê phán họ. Vì nhà em đạo truyền thống nên hay ăn chay, em nghĩ điều đó tốt không ảnh hưởng gì đến ai cả. Sao phải có định kiến với gia đình em. Em nói thì ảnh bảo muốn nói cho em thay đổi không ăn chay nữa, sau này ảnh có thay đổi hạn chế nói lại nhưng em khó tha thứ được điều này, vì ảnh cưới vợ nhưng không hề coi trọng nhà vợ thì thực sự không yêu thương em rồi.
Ảnh luôn thay đổi để tốt hơn với em, so với nhiều người đàn ông khác ảnh là người chồng lý tưởng, làm có tiền, về phụ vợ việc nhà, nhưng mỗi lần em có một lỗi nhỏ, hay lỡ phung phí cái gì nhỏ thôi thế là ảnh lại nhăn nhó chửi la, rồi mang người khác ra nói em, so sánh với em. Kiểu ảnh hay nghe mẹ chồng, anh chị nhà chồng rồi lại trách em, em không muốn người khác xen vào chuyện vợ chồng vì chắc chắn nghe theo họ có ngày vỡ. Rồi nhiều khi bảo em lấy ảnh chứ lấy người khác làm gì có nhà để ở, em ức không thể nói được. Những nỗi buồn của em chưa bao giờ có một lời chia sẻ để em thấy được nhẹ lòng cả. Làm em mất động lực để cố gắng xây dựng hạnh phúc, nhiều lúc buồn cãi nhau, em lại thờ ơ lạnh nhạt, chán giống kiểu nữa muốn hàn gắn mà nữa thì muốn buông tay vì bất lực vậy ạ.
Em muốn chương trình cho em lời khuyên, giờ em phải như thế nào để vợ chồng tốt đẹp hơn? vì em rất muốn ngồi lại nói chuyện với ảnh nhưng ảnh lại giảng đạo lý với em, em thực sự không thể nào nói chuyện được ạ. Về phần gia đình nhà chồng 8 anh chị em, 15 đứa cháu. Bọn em cưới cuối cùng, trước khi về, chồng em có xây thêm 1 cái phòng nhỏ để bọn em ở bên cạnh, vì nhà chồng có anh rể với chị thứ 4 và mấy cháu ở chung đấy. Em thì làm công việc công ty nên em không chịu phụ làm nông với ba mẹ với anh chị được, sống mà bố mẹ anh chị không rõ ràng của ai nên em nghĩ không nên giúp nhiều chuyện ruộng đồng. Cuối tháng em lo tiền điện nước, hoặc lâu lâu cho ông bà ít tiền chứ em đã cố gắng thoát cảnh làm nông vất vả nên em không chịu làm giúp. Để thời gian đấy em học tập để phát triển hơn.
Nên nhìn vào mọi người đều hiểu em rất khó sống lâu dài tại đây. Nhưng chồng em khăng khăng là phải ở đây em hiểu vì tiếc số tiền ảnh bỏ ra xây cái phòng, cuối cùng em chiều ý ảnh là phải sống ở cạnh nhà chồng, nhưng trong lòng em không hề muốn sống như vậy. Mẹ chồng hình như không thích chị dâu đầu, em nghe nói không tốt về chị rất nhiều và chị cũng không hề thương gì mẹ chồng cả, chỉ bằng mặt không bằng lòng. Chị dâu 8 thì được yêu thương hơn vì anh 8 kiểu sống tâm lý, khôn khéo. Còn em thì bên ngoài ai cũng thể hiện họ tốt trước mặt em, cả nhà đều sống đạo lý, tốt đẹp hết. Nhưng lúc em mới về, chị 6 đón đầu trước là sau này sinh nở em phải nhờ nhà mẹ đẻ chứ mẹ chồng lớn tuổi. Sau đó mấy chị đều nói vậy.
Em thực sự rất buồn, vì mình xem tất cả mọi người như người thân, không nệ công sức, và chắc chắn em sẽ hiểu và không để mẹ chồng phải vất vả nếu bà có lo cho em. Nhưng trong khi mẹ chồng em đã lo cho 15 đứa cháu chỉ còn mình em. Mà em thì đã mất em bé đầu, bé sau em phải nhờ bà ngoại xuống giúp vì muốn giữ thể diện cho nhà chồng và em cũng không muốn nhờ mẹ chồng. Em có nói chuyện với mẹ chồng là em rất buồn vì sao mẹ lo cho 15 đứa cháu rồi, giờ chỉ còn con sao nhà mình lại vậy, con sống tốt bụng chứ đâu khó khăn gì? Nhưng bà lại nói giờ bà đau chân, nhưng thật lòng không phải vậy, có đau chân thì cũng trông cho cháu được vài bữa để có tình cảm chứ?
Em rất hiểu mấy chị rất ích kỉ chỉ muốn con mình được yêu thương chứ không muốn ai hơn cả, chị thứ 4 lại ở đây, đâu có hỏi gì đến cháu, trong khi em về đây dạy con chỉ học, sắm sửa cho cháu, mà em không ngờ họ như vậy với em. Sau 1 tháng mẹ ruột em về là em phải nấu ăn lo cho con, chỉ có chồng phụ xí còn lại nhà chồng ở cạnh không hề giúp cái gì mà mấy chị luôn than thở khi xưa chỉ cực con khó còn giờ con mình dễ mà. Thực sự em không nghĩ anh chị em với nhau có thể vô tâm vậy, và từ đó về sau em không còn nhiệt tình với ai nữa, sống vui vẻ bình thường chứ xa cách hơn, không giúp đỡ nữa. Không quá niềm nở vì trong lòng em họ không còn là người thân nữa. Không biết em có nhạy cảm và nghĩ nhiều, hay em có ích kỉ quá không?
Mong chương trình cho em lời khuyên ạ. Em rất muốn sống thỏa mái nhưng sao lâu lâu nghĩ lại buồn, tủi thân cho mình và không thể tha thứ cho chồng vì khi xưa xúc phạm nhà em được ạ. Em chân thành cám ơn chương trình! Em mong nhận được sự tư vấn sớm của chương trình.
Em thân mến!
Rất chia sẻ tới những mất mát em đã từng trải qua khi chưa có “duyên” với bé con đầu tiên. Và tôi cũng hiểu, phụ nữ sau sinh tâm lý cũng thường nhạy cảm hơn. Hãy bình tĩnh tháo gỡ những điều em cảm thấy chưa hài lòng để hướng đến cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Tôi có phần ngưỡng mộ và nể phục chồng em sau khi nghe những điều em chia sẻ về anh ấy. Em cũng thừa nhận về việc anh cố gắng để tốt hơn mỗi ngày, mà cái điều em đang tự ái lại là một câu chuyện đã “cũ”, là thứ mà chồng em đã thay đổi. Chồng em vừa là một người có chí, có học thức, biết thương yêu hỗ trợ vợ mình… dù cho anh chưa đủ “hoàn hảo” trong mắt em, nhưng tôi tin chắc khi nhiều người đọc chia sẻ của em thì cũng sẽ ao ước có được một người chồng như vậy, anh ấy có nhiều điểm tốt mà người khác phải học tập.
Chuyện ăn chay của gia đình em, không phải ai cũng đủ thông cảm vì điều này chưa phổ biến với nhiều gia đình. Tuy nhiên, chồng em cũng đã dần hiểu thể hiện sự tiết chế cảm xúc khi nói về điều đó. Em hãy hiểu và cảm thông cho anh, giống như điều em đã từng làm trước kia khi thông cảm cho tính cách của anh bởi hiểu rằng anh được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khó khăn. Điều em cần làm ở hiện tại là quên hết chuyện cũ không vui của hai vợ chồng và hãy trân trọng một người đàn ông vừa giỏi giang trong công việc, vừa thương yêu vợ con, gia đình. Chấp nhặt những chuyện nhỏ chỉ làm cho vợ chồng thêm muộn phiền căng thẳng với nhau. Mà chồng em lại là người có chí và biết thay đổi, nếu em biết cách yêu thương, khích lệ đúng lúc sẽ tạo thêm động lực để anh phát triển bản thân mình hơn cả trong công việc lẫn cuộc sống.
Tôi cũng hiểu khi sống trong một “đại gia đình” như vậy, không phải ai cũng đủ khéo léo, nhẫn nhịn để làm vừa lòng nhau. Ban đầu em có những suy nghĩ rất tốt đẹp khi xác định về sống chung, cuộc sống không quay trở lại nên mỗi giai đoạn con người sẽ khác đi. Mẹ chồng em là một ví dụ, bà chắc hẳn cũng rất vui khi đón nhận những đứa cháu đầu tiên, rồi thứ 2, thứ 3,… nhưng rồi đến thứ 15 rồi thì cảm xúc, sức khỏe của bả cũng đã khác nhiều phải không em? Em cũng không bao giờ dám nghĩ mình ở hoàn cảnh của bà thì sẽ thế nào? Vậy nên thay vì “giận hờn” bà em hãy cảm thông và yêu thương bà nhé, hơn ai hết người mẹ mới là người cần toàn tâm toàn ý chăm sóc, nuôi dạy các con của mình và bà đã làm điều đó nhiều hơn em rất nhiều lần rồi. Anh chị em trong gia đình, ai khó khăn ở đâu, chúng ta sẵn sàng cùng chung tay, chẳng phải sẽ thêm gắn kết tình cảm sao.
Muốn một cuộc sống thoải mái dễ chịu cũng không hề khó, xuất phát từ chính bản thân em có mong muốn và thu xếp thế nào? Sau bao nhiêu ngày tháng dài yêu nhau, cùng nhau phấn đấu, em và chồng đã về với nhau. Đừng vì những chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc lớn. Chúc em sức khỏe, hạnh phúc!
Thân ái