Em chào chương trình.
Vợ chồng em cưới nhau được 6 tháng, em là giáo viên, chồng em là công chức. Chúng em quen nhau được 1 năm thì cưới. Trước khi đến với chồng em, em cũng đã trải qua 2 mối tình và lỡ vượt quá giới hạn với một người hơn em nhiều tuổi, chính vì vậy gia đình em ngăn cản và chúng em chia tay.
Trong quá trình tìm hiểu nhau, em cũng đã cho chồng biết mình không còn nguyên vẹn nhưng không kể nhiều về quá khứ và ngay lúc đó anh ấy đã đay nghiến chửi rủa em và dùng những từ ngữ coi thường khiến em cảm thấy bị tổn thương. Nhưng qua vài ngày thì anh ấy lại bình thường trở lại và em vẫn nghĩ rằng có lẽ em nên thông cảm cho anh ấy khi anh nghe về sự thật của em, em vẫn tiếp tục yêu anh và chúng em tiến tới hôn nhân
Và cứ mỗi khi có chuyện gì cãi nhau, anh cũng không ngại chạm vào vết thương quá khứ của em để chì triết coi thường. Em cảm thấy rất buồn và căng thẳng. Sau khi cưới, anh được cơ quan cử đi học thêm nghiệp vụ nên em sống với bố mẹ chồng, cuối tuần anh mới về.
Từ ngày cưới anh cũng không hề đưa thêm tiền nào thêm cho vợ và em cũng biết anh đang đi học nên cũng không bao giờ đòi hỏi và rất thông cảm cho chồng. Bố mẹ chồng em đã nghỉ hưu nên chỉ quanh quẩn ở nhà, trước đây hai ông bà buôn bán giao thương với Trung Quốc nên bây giờ về hưu cũng tích góp được cơ ngơi khá giả, nhà lầu xe hơi đầy đủ.
Mẹ chồng em là một người rất khéo ăn nói và hơi đồng bóng. Ngày cưới nhau, mẹ đi xem chỗ nọ chỗ kia và về nói hai bên gia đình phải làm theo, thủ tục rườm rà, sai là lại nói, việc không sao cho đến khi mẹ em cũng xem rằng hai vợ chồng phải kế hoạch đến 2019 mới có con, thầy bảo đẻ 2017 thì mẹ chết, 2018 thì bố chết. Chồng em là một người rất yêu vợ, nhưng bên cạnh đó cũng rất nghe lời mẹ, anh ấy tuân thủ ngay không ý kiến gì.
Nhưng 6 tháng sau thì chúng em lỡ có con, mẹ anh ấy rất bực tức và luôn xỉa xói nói em hư, coi trời bằng vung. Chồng em cũng nghe mẹ, đổ hết lên đầu em, còn xuống dưới nhà em nói với bố mẹ em rằng em dùng bao 3-4 năm học đại học không sao, bây giờ kiêng có 1-2 năm cũng không kiêng được.
Em về dưới nhà mẹ em tức giận và mắng em thậm tệ, vì mẹ không biết chuyện trước đây của em. Thực sự em cảm thấy rất đau lòng vì đã khiến bố mẹ em nhục nhã, cảm thấy bị xúc phạm quá nhiều. 6 tháng sống với nhau cứ hễ cãi nhau anh lại lôi chuyện đó ra cùng vô số chuyện vặt vãnh khác và nói em không nề nếp, bố mẹ không biết dạy, và còn bảo em không nghe lời thích thoải mái thì cút về dưới nhà và ở.
Sau những lần như thế em bị tổn thương rất nhiều, em cảm thấy tình cảm vợ chồng không còn được như xưa nữa. Em cảm thấy mình luôn sống trong tù ngục, cảm thấy chỉ có một mình đơn độc trong căn nhà này. Bố mẹ anh ấy cũng chỉ quan tâm tới con trai, lúc nào cũng chỉ con phải chăm chồng như thế này, con trai mẹ thế này, con trai mẹ giỏi giang cái gì cũng đúng. Em cảm thấy càng ngày càng xa lạ trong nhà, vì chồng em chỉ biết có mẹ, sợ mẹ không vui chứ không bao giờ nghĩ đến cảm giác của em.
Ở nhà, bố chồng em là người cơm nước nhà cửa thay mẹ chồng, còn mẹ chồng em thì vẫn luôn chê bai ông đủ điều, chê ông kém cỏi không làm được việc, chê nấu không ngon, chê không thông minh nhưng ông lại không hề nói một câu. Em ở nhà thì có việc gì thấy thì em làm, nhà bẩn thì em quét dọn, cơm nước em nấu em dọn. Nhưng bố mẹ anh ấy vẫn bảo với chồng em rằng em không biết quán xuyến gia đình, bảo em không gần gũi với mẹ chồng.
Mẹ em chỉ biết tới con trai bà, cả tuần không hỏi han em một câu nhưng cuối tuần con trai về bà lại vồn vã hỏi. Thử hỏi em gẫn gũi như thế nào mới được. Em chỉ biết làm đúng bổn phận con dâu, luôn tôn trọng, hỏi han và vâng dạ mọi điều…chồng em nghe bố mẹ nói thì bắt đầu lại chửi em thế nọ thế kia. Thực sự em quá mệt mỏi, bầu bí vừa mệt về thể xác vừa mệt về cả tinh thần, em chỉ muốn được giải thoát, được ly hôn.
Xin chương trình hãy cho em lời khuyên.