Trót yêu “anh” rồi…

Một tối nhắn tin với nhau em đã thổ lộ và cậu ấy nói luôn coi em là bạn thân nhất và rất sợ em bỏ cậu ấy. Cậu ấy nói là không sao đâu và coi tình cảm của em chỉ là nhất thời thôi, còn nói là “may mà thích thôi không phải yêu” nữa chứ. Em cũng đã nghĩ như vậy và nói 2 đứa vẫn là bạn thân của nhau. Nhưng thật sự em rất buồn và đau khổ, tâm trạng này cứ giằng xé em mãi. Em cứ bị nhớ, hi vọng và suy nghĩ lung tung ý. Sau lần đó em có chủ động nhắn tin nhiều lần và đôi lúc lại thấy đau lòng vì sự vô tâm, không hiểu gì về con gái của cậu ấy (từ trước đến nay đều vậy). Có lần em hỏi cậu ấy có khi nào nhớ em không. Cậu nói “bạn bè nhớ nhau là bình thường mà, nhiều, có mơ nữa”.

Xin chào chuyên gia tư vấn.

 

Em là sinh viên năm nhất, cậu bạn em đang học ôn thi lại đại học ạ. Em đã trót yêu người bạn thân ấy, cũng chỉ cách đây 2 tháng ạ. Chúng em rất thân thiết và hầu như em là người bạn thân nhất của cậu ấy. Mọi chuyện đã rất tốt đẹp và em đã nghĩ sẽ không bao giờ chúng em vượt quá tình bạn vì vóc dáng cậu khá nhỏ nhắn, còn em thì hơi cao ráo, đi với nhau cứ như chị em ấy ạ, vả lại em cũng thuộc dạng vui tính, hay cười (chỉ với bạn thân), tình cảm và quan tâm người khác, còn cậu ấy thì hơi ít nói và ít biểu lộ cảm xúc. Chúng em thân với nhau cũng khoảng hơn 5 năm ạ. Nhưng người chủ động nhắn tin và gọi điện luôn là em, đôi lúc bảo gọi điện nói chuyện cậu ấy mới gọi và 2 đứa tám với nhau cho đến khi hết tiền điện thoại.

 

 

Lên đại học hình như suy nghĩ trong em cũng thoáng hơn và những tin nhắn cũng có phần khác đi. 2 đứa hay nói về chuyện yêu đương và bất chợt những tin nhắn đó làm em rung động. Gia đình cậu ấy và mấy đứa bạn thân của cả hai cũng chỉ nghĩ em và cậu đang yêu nhau vì 2 đứa thân thiết nói chuyện điện thoại, nhắn tin với nhau cả giờ và hồi cấp 3 còn đưa em ra nhà mỗi khi học thêm toán về (dù chỉ cách chỗ học vài mét nhưng em rất sợ ma) và có lần bố cậu bắt gặp được nên cả nhà cứ chọc hoài. Nhưng cậu ta chỉ cười cười làm như yêu thiệt. Những tin nhắn “cứ để người ta nghĩ vậy đi”, “đợi khi nào say tỏ tình”, “chờ 4 tháng nữa thôi” và nhiều tin nhắn khác nữa tự nhiên làm em bị thích ý. Thích cả cái tính lì lì mà đàng hoàng nữa.

 

 

Một tối nhắn tin với nhau em đã thổ lộ và cậu ấy nói luôn coi em là bạn thân nhất và rất sợ em bỏ cậu ấy. Cậu ấy nói là không sao đâu và coi tình cảm của em chỉ là nhất thời thôi, còn nói là “may mà thích thôi không phải yêu” nữa chứ. Em cũng đã nghĩ như vậy và nói 2 đứa vẫn là bạn thân của nhau. Nhưng thật sự em rất buồn và đau khổ, tâm trạng này cứ giằng xé em mãi. Em cứ bị nhớ, hi vọng và suy nghĩ lung tung ý. Sau lần đó em có chủ động nhắn tin nhiều lần và đôi lúc lại thấy đau lòng vì sự vô tâm, không hiểu gì về con gái của cậu ấy (từ trước đến nay đều vậy). Có lần em hỏi cậu ấy có khi nào nhớ em không. Cậu nói “bạn bè nhớ nhau là bình thường mà, nhiều, có mơ nữa”.

 

Em thật sự không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì và có chút gì rung động với em không, nhưng em cứ chờ đợi trong vô vọng và luôn nghĩ mình là đứa ngốc. Thậm chí một tin nhắn cũng không có và đôi khi còn không trả lời tin nhắn của em nữa, điều đó thực sự rất đáng ghét. Nhưng 2 đứa bạn thân của em cứ bảo em hi vọng đi, cậu ấy đang thích nhưng chưa nói ra được vì còn nhiều vướng mắc đấy. Nói quên và ngừng suy nghĩ về nhưng thực sự rất khó ạ! Xin chuyên gia cho em một lời khuyên về chuyện này ạ. Em cảm ơn nhiều!

 

P/s: cho em hỏi email này không bị công khai chứ ạ.