Em lập gia đình được 04 tháng nay, gia đình bên em có mẹ và 04 chị em gái, 02 chị gái đã lập gia đình và ở bên chồng. Hiện giờ vợ chồng em ở bên nhà mẹ ruột em. Đứa em gái 25 tuổi học xong sư phạm Tiểu học nhưng không chịu đi dạy, đi làm công nhân được mấy tháng rồi nghỉ ở nhà, đến nay vẫn chưa đi làm.
Mọi chuyện xảy ra từ lúc chồng em đến hỏi cưới em. Mẹ em đi xem bói, thầy bói nói cả em và chồng em đều thối tài 2 bên gia đình nếu cưới nhau, đi xem rất nhiều chổ, người nói tốt người nói không tốt. Em tuổi Tỵ sinh tháng 9 phá sản bên chồng, 2 ông thầy bói nói, con gái bà như vậy mà người ta dám cưới mà bà không dám gả sao? Rồi mẹ cũng cho gia đình chồng em đến nhà tính chuyện đám cưới trong ngày 2 bên giáp mặt, em tuổi không tốt nên khi lạy xuất giá xong chú rể qua bắt cóc cô dâu về trước. Từ đó tới đám cưới chỉ có chồng em đến nhà hỏi thăm gia đình em có chuẩn bị gì thì chồng em tiếp, vậy mà mẹ cũng bắt lỗi nói: “Hai ông bà ở bển không xem tao ra gì, không qua bàn tính chuyện làm đám cưới, cho thằng con qua, bộ nó ngang hàng với tao hả?”.
Đám cưới diễn ra vào ngày thứ 3, 4. Hiện em làm văn thư tại trường Tiểu học nên chỉ được phép nghỉ đám cưới 3 ngày (thứ 2, 3, 4). Trước đám cưới em có nói với mẹ là: “Con nghỉ đám cưới được có 03 ngày, nữa anh 3 chở mẹ qua rồi để xe lại con đi làm nhe, mẹ với anh 3 về xe du lịch nhe”. Rồi đám cưới diễn ra, trưởng tộc mẹ em nhờ là chú 3 của em, mà không may là trong ngày đó người dượng 2 của em cứ đi theo và nói chuyện như trưởng tộc, dượng nói do anh 3 em biết nhà rồi nên khi làm lễ bên nhà trai nhà gái tự qua không cần qua rước. Rồi may thay là em hỏi lại chồng em khi anh qua rước em về trước, em hỏi: “Vậy 3 giờ gia đình anh qua rước mẹ em để 4 giờ làm lễ hả?” chồng em ngạc nhiên nói lại em: “Sao trưởng tộc nói không cần mà”.
Thế là về chồng em phải nói lại với ba mẹ của anh, năn nỉ, vì mọi người đã bàn tính kế hoạch hết rồi, giờ thay đổi phải mượn người để qua bên nhà gái (mượn người làm trưởng tộc). Ở nhà em thì mẹ giận nói: “Không qua rước thì không tao không qua, không có đám cưới gì hết”, nhưng mẹ đâu biết ngày hôm đó dượng 2 em đứng nói chuyện như ông trưởng tộc, nói như thế nào với nhà trai. Rồi anh 3 không nhớ đường chạy qua trễ giờ làm lễ, bác 3 bên gia đình chồng em cho vợ chồng em làm lễ đúng giờ. Đàn gái qua bằng 02 xe du lịch, đi trễ nữa, từ quốc lộ vô tới nhà chồng em khoảng 700m xe không vô được nên phải đi bộ. Đãi khách bên em thì mọi thứ đều mướn hết, đặt bàn, mướn đãi luôn. Còn bên chồng em thì nấu đãi, mà đàn gái qua trễ, tới giờ khách tới nên lu bu, đàn gái về có người đưa nhưng theo kiểu ai đi trước gặp thì chở ra trước nên tới mẹ em ra sau không ai đưa mẹ em ra xe. Bà giận lắm, lên xe đập xe người ta, về tới nhà quậy ở nhà nữa.
Do là trước đó thấy ở nhà còn 2 chị em, đứa em út của em nó bảo nó lấy chồng rồi về ở bên chồng nên em cũng có nói với mẹ là vợ chồng con về ở với mẹ cho vui. Ngày về ở là ngày mẹ đi coi ngày tốt cho ở nhà mới cho vợ chồng em về. Từ lúc về tới giờ mẹ luôn đem chuyện không đưa ra xe dằn vặt em, dù vợ chồng em đã năn nỉ, xin lỗi 3 lần rồi. Hiện tại mẹ luôn than trách em, nói tại em tự quyết định đám cưới, chứ mẹ không chấp nhận, đỗ tất cả các lỗi là do em, nói em chọn chồng thì mất mẹ. Sau đám cưới mẹ bắt em phải ghi lại tất cả số tiền làm đám cưới, tiền mượn để mua đồ mà mẹ vừa kể tiền mua đồ và cả tiền mượn. Bắt em phải đi làm trả hết số tiền đó.
Tết này là 3 lần mẹ quậy vợ chồng em, nhiều khi em đi làm về không làm gì cũng bị mẹ kiếm chuyện la em, 3 lần như vậy. Em đi làm nên chưa nghỉ tết thì sao dọn dẹp nhà cửa nhiều được. Mẹ em bị răng lung lay nhưng vẫn chưa chịu nhổ, Tết này em và chồng em đi nội ngoại bên em trong ngày mùng 1, mùng 2 mẹ và em đi Châu Đốc. Ngay ngày 28 tết rước ông bà bên nhà em, ăn xong em đưa chị em về tự nhiên mẹ lại kiếm chuyện với em, rồi 29 về rước ông bà bên chồng em, sáng em đi chợ mua bông, trái cây về chưng xong hết mới đi. Mà về ở nhà mẹ sửa lại hết hoàn toàn, về dọn dẹp tiếp cũng bị la. Mẹ giận tỏ ra mặt với chồng em luôn, dằn mâm xán chén, nói bóng nói gió, nói: ” tết này vợ chồng em mày lo gì được cho cái nhà này?”.
Về rước ông bà bên chồng, chồng em nói với em:”Chiều em về 1 mình đi, anh ở bên anh, chứ có chồng cũng phải biết nội ngoại bên chồng nữa chứ, đâu mà chỉ lo bên mình không”. Em phải năn nỉ chồng em mới chịu về. Giờ mẹ cứ rầy rà em hoài, 3-> 4 ngày là có chuyện, em đi làm đã mệt về nhà muốn là một nơi yên bình để nghỉ ngơi nhưng cũng không được. Chồng em không nói gì nhưng em biết anh rất khó chịu. Giờ em muốn dọn ra ở riêng cho bớt đụng chạm với mẹ, xin chương trình cho em lời khuyên.
Em thân mến!
Qua những gì em chia sẻ, chương trình nhận thấy mẹ em là người khá khó tính, hay bắt bẻ con cái, luôn muốn con cái phải làm theo ý mình. Điều đó khiến cho vợ chồng em và bà thường xuyên xảy ra những bất đồng, cãi vã khiến cho không khí gia đình trở lên căng thẳng, bản thân em cũng rất mệt mỏi, khó xử vì bị kẹt giữa một bên là mẹ, một bên là chồng và gia đình chồng.
Cần phải nhận thấy một điều rằng tính cách của bà khó mà thay đổi trong ngày một, ngày hai được. Vợ chồng em cũng khó mà có thể chiều theo những yêu cầu, đòi hỏi vô lý của bà. Thế nên có vẻ như nếu hai vợ chồng vẫn tiếp tục sống chung với bà, sẽ còn có nhiều mâu thuẫn nảy sinh, khiến cho tình cảm mẹ – con rạn nứt, mối quan hệ giữa hai vợ chồng cũng sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực. Trong tình huống này, có lẽ là việc vợ chồng dọn ra ở riêng cũng là cách để hạn chế va chạm, hạn chế những mâu thuẫn không đáng có nảy sinh. Vợ chồng em có thể tìm cách nói khéo với mẹ để mẹ hiểu và đồng ý cho hai vợ chồng ra ở riêng và thu xếp về thăm mẹ thường xuyên.
Dù sao đi nữa thì “nhân vô thập toàn”, bố mẹ chúng ta cũng như vậy. Không thể phủ nhận một điều rằng chính họ đã mang đến cho chúng ta cuộc sống ngày hôm nay, chúng ta nợ họ một món nợ ân tình vô cùng lớn và phải có nghĩa vụ, trách nhiệm đển đáp công lao trời biển đó. Tin rằng với lòng hiếu thảo, sự kiên trì, khéo léo, tinh tế trong ứng xử, em sẽ dung hòa được các mối quan hệ, để hạnh phúc gia đình viên mãn hơn.
Thân chào em!