Tôi lấy chồng được 8 năm, đã có 2 cháu, một cháu 6 tuổi và một cháu 4 tuổi. Trước đây tôi lấy anh ấy thì ở cùng Bắc Giang. Do có mâu thuẫn gia đình nên tôi và con đã về nhà ngoại dưới Thái Bình ở. Mâu thuẫn ở đây là do lúc tôi đẻ thêm một đứa con trai, tôi ốm yếu quá không làm được nên chồng tôi thuê thêm một người phụ nữ khác vê làm, người phụ nữ này đã có hai đời chồng và phải lòng chồng chị. Chồng chị đánh đập chị rồi hai người kia bỏ đi Trung Quốc. Tôi ức quá đưa con về quê dưới Thái Bình từ trong tết đến giờ. Chẳng hỏi han mẹ con chị một tý nào. Bây giờ anh nhà tôi cầm đơn ly hôn xuống cho tôi ký, tôi không ký nhưng ông bà nói nhiều quá nên tôi tức tôi ký. Thấy bảo mai nó gửi giấy về đây, sáng mai anh ấy cầm xuống, có nên đi hay ở lại.
CGTL Nguyễn Thị Mùi.
Thông thường có thể ở khía cạnh ở bản thân mình, thì các chị em cũng rát là giận, thôi “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” thì chia tay nhau. Nhưng nghĩ đến con, phần lớn thì rất thương con vì con còn rất nhỏ, cần sự chăm sóc, yêu thương từ bố mẹ. Tuy nhiên, việc anh ấy đã đi theo một người phụ nữ khác, lại còn đánh đập em thì điều đó lại liên quan đến sự an tòan của em và các con. Trong trường hợp này phải suy nghĩ thấu đáo, đặc biệt xem xem suy nghĩ của ông bànội trên nhà như thế nào, có bảo vệ mình không, có ủng hộ mình hay không và liệu mình có thể làm thế nào để cho người chồng có thể hồi tâm chuyển ý, không bị lôi kéo bởi cô kia hay không. Nhiều khi người đàn ông không được vững tâm và bị người phụ nữ lôi kéo quá mạnh nên người ta sẽ có những hành xử không đúng lắm.Chính vì thế cần tĩnh tâm
Còn vấn đề tòa gọi thì không phải tòa gọi ra xử một cái là ly hôn luôn. Mà ra đến tòa mình cũng không ký vào bản án ly hôn mà cũng không thành bản án ngay được. Người ta phải có vài ba lần hòa giải. Hòa giải tại địa phương, hòa giả ở tòa. Trước đây bạn sinh sống tại Bắc Giang, quê chồng thì ở đấy có ban Tư Pháp Xã, Hội Phụ nữ, có Mặt Trận, có ban hòa giải. tức là có rất nhiều lực lượng, ban hòa giải làm nhiệm vụ theo tòa yêu cầu hòa giải
Vì vậy nếu như em cứ ở nhà thì em sẽ không biết tất cả sự việc diễn ra như thế nào. Đây là việc quan trọng nên em phải lên, phải đối diện với sự thật này và để tiến hành tất cả các bước. Và nếu em mong muốn giữ chồng cho em thì cần phải nói cho ban hòa giải biết ở dưới xã phường để người ta ủng hộ mình. Bản thân em cũng cần nói làm sao để ông bà nội thất rằng em mong muốn giữ chồng cho bản thân và giữ bố cho các cháu.
Chính vì thế như ban đầu tôi đã nói với em đó là sự an tòan. Người chồng kia đánh đạp em, nghe lời người phụ nữ kia. thế cho nên ở đây tất cả những việc này mình cần đảm bảo cho bản thân sự an tòa. Ví dụ khi em lên trên Bắc Giang, em không thể đi một mình được, nếu cần có thể đi cùng họ hàng em, người thân của em. Lên có thể em phải liên hệ trước với xã, với địa phương, nói rõ hòan cảnh của em. Bởi vì tất cả mọi thứ phải đặt an tòan lên đầu tiên.
Có thể về dưới quê, em xin ý kiến những người trong gia đình xem xem ai có thể đứng ra giúp em, đi cùng với em phải là những người nam giới. Phải liên hệ với địa phương.
Tất cả những việc đó là cần phải làm, không thể đơn phương độc mã đi một mình lên đó.
Nếu sau khi đánh giá tình hình, thấy người đàn ông không còn tình cảm với vợ con nữa thì lúc đó mình cần cắn răng chịu đựng, chấp nhận nuôi con một mình.