Xin chào chuyên gia tư vấn!
Em năm nay 37 tuổi, lập gia đình 10 năm. Hiện có 1 con trai 9 tuổi. Công việc của em là nhân viên văn phòng nhưng làm hợp đồng ngắn hạn và có thể bị cắt hợp đồng bất cứ khi nào. Nhưng nhờ mối quan hệ của chồng em nên cơ quan vẫn tiếp tục ký hợp đồng. Vợ chồng em đến với nhau hoàn cảnh vô cùng éo le. Ba chồng em làm việc, mẹ chồng thì nội trợ. Lúc đầu khi về ra mắt họ không ý kiến nhưng khi biết mẹ em hành nghề coi bói thì họ phản đối dữ dội. Em thấy không có tương lai nên nói anh chia tay. Chồng em không đồng ý. Bên chồng em ra sức ép buộc anh phải chọn em hoặc gia đình. Chồng em nghĩ quẩn làm điều dại dột nhưng em kịp đưa vào viện.
Sau đó chồng em bỏ nhà ra đi chỉ với 2 bộ đồ và vài chục ngàn. Chồng em là viên chức. Cha mẹ chồng em khi đó làm đơn thưa để chồng em mất việc. Rồi vô nhà mẹ em đi qua lại trước cửa chửi nói dụ dỗ con họ. Hàng xóm dị nghị em đủ điều. 1 ngày họ gọi vào điện thoại bàn ít nhất 50 lần, bắt máy lên họ toàn chửi tục đến nổi gia đình em phải cắt bỏ điện thoại. Bỏ nhà được 2 năm vợ chồng em tự tổ chức đám cưới, chỉ mời 2 bên cơ quan chứ không có cha mẹ 2 bên. Mẹ anh vận động dòng họ nội ngoại đi quậy nhưng họ không dám. Anh chỉ cho em chiếc nhẫn cưới.
Từ 2 bàn tay trắng hai vợ chồng cố gắng mua đất, xây được căn nhà tuy không khang trang nhưng cũng đủ ở. Rồi con trai ra đời, chồng em cũng học xong thạc sĩ. Ngày tháng đó chồng em rất vất vả, em cũng cố gắng phụ giúp chồng lo cho con, phụ kiếm tiền. Sau khi con em được 2 tuổi thì cha mẹ anh kêu về, mấy năm nay mẹ anh đau bệnh 1 tay em nuôi và chăm sóc.
Em không còn nhớ quá khứ họ ác với em thế nào, chỉ nghĩ không có họ thì không có chồng em bây giờ. Nhưng chồng em thì đối xử với gia đình em tệ lắm. Cha mẹ em lại nhà không thèm hỏi 1 câu. Về công việc coi bói của mẹ em, em đã khuyên mẹ bỏ nghề rất nhiều lần từ hôi em học phổ thông. Có lần em làm lớn chuyện thì mẹ em vẫn không bỏ. Em thấy xấu hổ và mặc cảm với bạn bè nên luôn sống khép mình.
Cho tới khi gặp anh. Sau 2 năm yêu nhau khi về sống chung thì mọi việc nó lại khác. Vợ chồng đi làm tiền về để trong tủ nhưng cứ vài hôm chồng em nói mất, khi thì 3 triệu, khi thì 5 triệu. Rồi nói em lấy tiền đó về cho cha mẹ mình. Thật tình em không hề lấy 1 xu nào hết. Sau đó em đưa hết cho chồng em giữ. Kể cả lương của em chồng em cũng kêu em đưa. Vì cơ quan em duyệt lương phải lên cơ quan anh để duyệt, thế là khi thấy kế toán đem bảng lương lên là anh coi lương em bao nhiêu, xem đưa đúng không. Hàng ngày đi làm thì phát cho em 100k hoặc 200k nhưng nếu sài nhiều hơn tiền ăn sáng và tiền cơm trưa thì sẽ có chuyện. 1 tháng thì hết 28 ngày anh kiếm chuyện xoay quanh vấn đề tiền bạc và chuyện mẹ em ngồi coi bói.
Anh nói anh sai lầm khi nghe lời em dụ dỗ, vì lời nói dối của mẹ em mà thay đổi số phận cuộc đời anh. Để anh phải sống vất vả trong khi gia đình anh rất có điều kiện. Anh hận họ nếu có thể làm gì họ thì anh cũng làm, kể cả điều kinh khủng nhất. Anh nói sau này họ mất anh không để tang. Rồi so sánh em với người phụ nữ khác nói họ giàu hơn, gia đình đàng hoàng hơn. Em nghe tim em như ai đó bóp nghẹn. Anh học cao bao nhiêu thì nhiếc móc cha mẹ em nhiều bấy nhiêu. Mỗi lần lên mâm cơm anh lấy cớ dạy con nhưng toàn ám chỉ cha mẹ em. Nói con em nữa lớn gắng làm chứ đừng đi lừa gạt người ta, rồi nói đừng giống bên ngoại lười biếng không lo làm rồi đổ thừa do nghèo. Lúc trước còn 1,2 tháng kiếm chuyện 1 lần. Nhưng bây giờ ngày nào cũng kiếm chuyện. Ngày nào cũng đòi ly hôn.
Trái tim em tổn thương quá nhiều, em cũng muốn buông tay. Nhưng nhìn con em không đành lòng. Em muốn con em có 1 gia đình có cha mẹ đầy đủ và không muốn con em sống cảnh nghèo khổ, bị mọi người khinh rẻ như em. Em cố gắng làm tròn bổn phận làm vợ, cố gắng nín nhịn, cố gắng chịu đựng, cố gắng sống cảnh tiền phát gạo đong vì con trai và cũng vì nghĩ lại lúc 2 đứa đến với nhau khi còn tay trắng.
Ly hôn em không còn khổ nữa nhưng người khổ nhất là con trai em. Em cũng biết nếu ly hôn em sẽ mất việc. Rồi ra với 2 bàn tay trắng, gia đình bên mẹ thì nghèo khổ không giúp được gì em không biết phải sống nuôi con thế nào. Em đã sống cảnh nghèo khổ từ khi lọt lòng. Sau khi tốt nghiệp đi làm, lấy chồng lại sống cảnh tiền phát gạo đong trong khi mình làm ra tiền. Nên em không sợ cực khổ, em chỉ sợ không tìm được việc làm ở quê, rồi không lo được cho con đi học. Em sợ con em sẽ phải mang mặc cảm nghèo như em. Nhưng giờ em không biết phải làm sao, em bế tắc quá.
Nhờ chuyên gia tư vấn giúp em làm thế nào để chồng em hiểu em không làm gì nên tội hết. Em cũng biết việc mẹ em làm làm cho anh xấu hổ nhưng em là con em đã khuyên, đã quậy nhưng mẹ em không nghe em. Bây giờ muốn em sống thế nào cũng được hết, miễn sao cho con em nó có gia đình có cha có mẹ, không phải sống cảnh thiếu thốn và bị người ta coi thường như tuổi thơ của em đã trải qua. Em không muốn mất gia đình mà 10 năm nay em đã vun đắp. Nhiều lúc nghĩ quẩn cho xong nhưng nghĩ tới con thì em chỉ biết khóc.
Em cảm ơn chuyên gia đã lắng nghe và chia sẻ cùng em. Chúc chuyên gia được nhiều sức khỏe và nhiều mai mắn. Em xin chân thành cảm ơn!
Em thân mến! Trước khi kết hôn, vợ chồng em đã có những ngày tháng sống hết lòng vì tình yêu, trốn chạy gia đình, quyết tâm đến bên nhau với một đám cưới không người thân ở bên. Đó đã từng là câu chuyện tình rất đẹp, hiếm tìm thấy trong cuộc sống đời thường. Tưởng rằng qua những ngày tháng ấy các em sẽ trân trọng nhau, có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhưng cuộc đời chẳng ai biết trước chữ “ngờ”…Chồng không tin tưởng em, đó đã là một nỗi buồn rồi, nhưng càng xót xa hơn khi anh quay ra hằn học với gia đình nhà ngoại, anh đổ lỗi cho em và gia đình, hối hận khi đã đến bên em. Tự đáy lòng, em cũng đã nhìn nhận, nếu ly hôn thì em sẽ không còn khổ nữa bởi những lời cay đắng kia cứ xuất hiện hàng ngày, ngày nào cũng “dội” vào đó, không có thời gian cho vết thương trong lòng em có cơ hội được lành lại. Nhưng điều khiến em trăn trở nhất nếu hai vợ chồng không sống cùng nhau nữa đó là em sợ con em phải khổ, thương con sẽ sống trong cảnh thiếu thốn như em ngày trước. Chuyên gia trang cuasotinhyeu.vn rất chia sẻ với em về những nỗi bế tắc mà em chịu đựng bấy lâu nay.
Hai vợ chồng em đã trải qua những năm tháng vất vả để cùng cố gắng dựng xây gia đình. Trước đây, chồng em cũng được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, bởi vậy em có nghĩ rằng quãng thời gian hai vợ chồng đến với nhau, chồng em cũng chịu nhiều áp lực, cũng đã từng chán nản với những khó khăn trong cuộc sống, cộng với việc mẹ anh bị đau bệnh khiến cho trái tim người làm con cảm thấy hối hận, bởi vậy dần dà anh mới sinh ra tâm lý trách móc bản thân, trách móc cả em và quay sang đổ lỗi cho em. Chồng em có nói rằng: “Anh sai lầm khi nghe lời em dụ dỗ, vì lời nói dối của mẹ em mà thay đổi số phận cuộc đời anh”, chị không thấy em chia sẻ cụ thể mẹ em đã từng nói gì, nhưng sự đổ lỗi của chồng em lại thực sự vô lý. Chính anh mới quyết định cuộc đời của anh chứ không phải ai cả, nếu anh có nghe điều gì cảm thấy không đúng thì tự anh phải có suy nghĩ, chính kiến của mình và cũng cần chịu trách nhiệm trước những hành động, quyết định của cuộc đời.
Chị còn thấy em chia sẻ dường như em cảm thấy mặc cảm cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình, xấu hổ về công việc của mẹ em. Tại sao lại lôi mẹ em vào chuyện này? Tại sao mẹ em phải là người “gánh chịu” những bất đồng của em và chồng? Mẹ em có nỗi khổ tâm của riêng mình và em đã từng nghe câu “nghề chọn người” chưa? Dù mẹ em có như thế nào đi nữa thì cũng là người sinh thành ra em, vất vả nuôi nấng em nên người và tình yêu của cha mẹ dành cho con cái thật vĩ đại, mà chị tin rằng giờ em phải là người hiểu rõ nhất điều đó vì em cũng đang được hưởng niềm hạnh phúc khi làm mẹ. Vậy nên, em cũng cần có quan điểm khi chồng em lên tiếng nói những lời xúc phạm về phía gia đình nhà em. Nếu em đến với người khác không phải là chồng em thì có khi không đến mức tình cảm mẹ con em lại bị sứt mẻ, không đến mức mẹ em bị lên án, bị coi thường như vậy đâu.
Còn về chuyện kinh tế gia đình, em cũng tự đánh mất đi vai trò của bản thân trong gia đình. Cuộc sống cần có sự tôn trọng lẫn nhau. Em càng cam chịu thì chồng em sẽ càng “được nước lấn tới” như những gì em nhìn thấy ở hiện tại. Em cũng cần có những khoản dự phòng cho bản thân, còn như bây giờ thì em chỉ có hai bàn tay trắng, làm gì cũng phải giải trình rõ ràng, cuộc sống như vậy đâu dễ thở hả em. Thà rằng, khi chưa nghĩ đến phương án ly hôn, em chủ động đi tìm một công việc khác, không phụ thuộc vào chồng, em vừa tự do, vừa đổi được không khí mà biết đâu thu nhập của em lại tốt hơn. Em đừng tự “giới hạn” bản thân như vậy tự biến mình thành “nô lệ” của chồng chỉ vì sợ không có việc làm. Chỉ cần em chăm chỉ, hết lòng với công việc thì chắc chắn em sẽ nhận được thu nhập xứng đáng.
Mà điều quan trọng nhất, em nghĩ cho con cũng đúng nhưng em phải nghĩ rằng cháu sẽ cần được lớn lên trong sự bảo ban hợp lý, con cần được dạy dỗ làm người biết lẽ phải. Còn hàng ngày khi phải chứng kiến lắng nghe những lời lẽ như bố cháu cố gắng ghim vào đầu, em có nghĩ con em sẽ bị ảnh hưởng đến suy nghĩ, nhận thức không. Cháu có thể sẽ coi thường bà, coi thường mẹ, nhẽ ra đó phải là những người cháu cần phải tôn trọng nhất. Em nói rằng em thương con em muốn con có đầy đủ cha mẹ nhưng có bao giờ em hiểu rằng các con đều chỉ muốn có gia đình đúng nghĩa cha mẹ yêu thương nhau có trách nhiệm với nhau chứ không phải một gia đình chỉ là cái vỏ bọc còn đã “mục ruỗng” từ rất lâu rồi. Đừng chịu đựng cam chịu đó không bao giờ là giải pháp, hãy biết yêu thương trân trọng bản thân mình trước thì mới mong người khác yêu thương mình em nhé
Chị hiểu để đưa ra quyết định nên dừng lại hay tiếp tục thực sự rất khó khăn, nhưng em cũng cần cân nhắc xem điều gì sẽ thực sự tốt nhất cho cả em và con em. Chị mong em sẽ mạnh mẽ, suy nghĩ thấu đáo và an lành trong cuộc sống em nhé!