Em vốn là đứa không có một gia đình hạnh phúc từ nhỏ. Mẹ em làm giáo viên còn ba em từng làm công nhân nhưng sau khi sinh em ra thì ba em nghỉ việc, mẹ em phải một mình nuôi ba chị em khôn lớn ( em có một người chị và một đứa em gái ). Ba em có đi làm nhưng chỉ làm lặt vặt kiếm tiền uống rượu say xỉn suốt ngày sau đó ba em chỉ ở nhà và say xỉn về còn gây sự với vợ con.
Em buồn chuyện gia đình nên học hành cũng giảm sút, do ảnh hưởng nhiều chuyện trong cuộc sống mà em thường xuyên căng thẳng và khi đang học lớp 11 thì em mắc bệnh tâm thần phân liệt, chuyện học hành dang dở nên em phai chuyển sang học bổ túc để theo kịp chương trình và thi tốt nghiệp cấp 3. Lúc đó bệnh của em cứ 1 hoặc 2 năm là phát bệnh một lần, nhất là những lần gặp chuyện buồn mà không thể giải tỏa được.
Sau khi tốt nghiệp em có học trung cấp và cũng trải qua vài mối tình, khi yêu rồi cũng mong muốn tìm được người chồng tốt nhưng không đẹp như những gì em từng nghĩ, bây giờ tình yêu phải đi đôi với tình dục…Em là người rất cố gắng để luôn hoàn thiện bản thân mình, và sống có nguyên tăc theo những chuẩn mực đạo đức, em bị bệnh nên rất tự ti về bản thân nên lúc nào ra đường cũng cúi mặt xuống đất. Nhưng đôi khi cứ tỏ vẻ như mình rất tự tin.
Mỗi lần phát bệnh em chỉ là một người tâm thần không hơn không kém, không tự nhận thức được hành vi của mình và đi lang thang ngoài đường và bị người ta hại, em mất đời con gái, càng bế tắc tự ti về bản thân, chán nản chuyện gia đình, em cũng được gia đình điều trị nên cũng có nhưng khoảng thời gian tỉnh táo như người thường rồi cũng yêu và gặp được người là chồng em bây giờ.
Tinh yêu của bọn em diễn ra rất nhanh chóng, quen biết được một tuần thì anh chủ động hẹn em đi chơi và trao cho em nụ hôn đầu giữa hai người, lúc đó em nghĩ đây sẽ là hy vọng cuối cùng của minh sau nhiều lần thất vọng trong tình yêu nên kể hết về gia đình cũng như bệnh của mình và cả việc em đã mất đi đời con gái. Anh ấy nói sẽ chấp nhận hết và đem đến cho em cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng một tuần sau anh nhắn tin đề nghị em làm chuyện ấy, em khóc rất nhiều và thức đến sáng. Nhưng em nghĩ nếu lần này không được nữa thì em sẽ không lấy ai nữa và cũng muốn tìm một người nào đó mình có thể nương tựa để thoát ra khỏi gia đình em, vì em chứa quá nhiều nỗi buồn ở đó mà không thể quên được. Và em đã làm chuyện đó, dính bầu rồi cưới, tình yêu chóng vánh trong 2 tháng.
Khi lấy anh ấy về thì em vỡ mộng, anh không có như nhưng gi em nghĩ ban đầu, cưới về được mấy ngày thì em bắt gặp anh nhắn tin với người yêu cũ và nói rằng không yêu em mà lỡ có bầu nên cưới, anh còn định rủ người yêu cũ đi trốn. Em rất đau khổ, mặc dù có bầu nhưng khóc suốt, nhiều đêm không ngủ, và phát bệnh. Chồng em thì cứ một mặt giải thích rằng là chỉ nhắn tin để chọc người cũ.
Nhưng sau đó anh vẫn liên lạc qua điện thoại và có lần còn rủ đi uống cà phê. Em biết đươc nhưng anh vẫn một mực khẳng định đó chỉ là quan hệ bạn bè. Rồi mọi chuyện cũng cho qua đi nhưng anh lại là người rất bạo lực, những khi em buồn căng thẳng trong gia đình và phát bệnh thì thay vi cảm thông thì có những lúc em còn bị đánh. Hai vợ chồng có những lúc vui vẻ nhưng những khi xích mích thì gọi em bằng mày tao và con đánh em trong khi em vẫn nói anh em bình thường nhưng có hơi to tiếng và nói nhiều vì cơn giận, nhưng khi cãi lộn đa phần đều bắt nguồn từ chồng em.
Lấy nhau gần bốn năm anh cũng biết yêu thương và quan tâm giúp đỡ vợ trong công việc nhà, người khác cũng đánh giá anh hiền lành và ít nói. Còn em thì nói nhiều và nhiều người vẫn nghĩ em ương bướng và trẻ con còn chồng em thì ngược lại. Em là người tuy bề ngoài luôn bị đánh giá thấp nhưng bên trong lại rất sâu sắc và suy nghĩ chín chắn, luôn cố gắng làm trọn bổn phận của một người vợ. Nhưng em chọn cách sống không giống như những người khác là luôn nghĩ chồng phải hơn vợ một tí thì cuộc sống mới hạnh phúc.
Tiền lương của em tuy không bao nhiêu nhưng về em cũng đưa hết cho chồng để lo cho con, chồng trích ra một ít đưa cho em để chi tiêu hằng ngày. Em cứ sống như thế và rồi càng ngày càng không thể tự mình quyết định bản thân, và phụ thuộc vào chồng, nhiều khi em không có chính kiến cho riêng mình, cái gì cũng hỏi qua ý kiến của chồng, chuyện gì cũng tâm sự với chồng.
Em nói với chồng công việc em rất tốt và được chủ khen, em rất vui vì em đã rất cố gắng làm việc ngày đêm kể cả chủ nhật và nhận được lời khen nên em cảm thấy rất vui. Sau khi giao hàng chị chủ gọi điện cho em được nghỉ vào ngày hôm sau để nghỉ ngơi, khi chồng em nghe em nói chuyện qua điện thoại thì hỏi em vì sao nghỉ, em chưa kịp trả lời và chồng em nói có phải vì em làm hư hết hàng nên em bị cho nghỉ việc phải không.
Em thật sự thất vọng trước câu hỏi đó của chồng em, em đã giải thích cho anh hiểu nhưng cảm thấy buồn vì em đã tâm sự công việc của em rất tốt mà sao chồng em có thể nói một câu không tin tưởng như vậy. Em buồn và thất vọng nên có lời qua tiếng lại với anh, anh bảo em như thế thì hai đứa không thể sống chung được nữa, anh hằn học, xưng mày tao với em trong quán nước, giữa chốn đông người.
Em buồn quá và khóc, không nói câu nào nữa nhưng anh thấy em yên lặng một hồi rồi lại nói mấy câu khó chịu và em nói lại thì bị tát mấy cái như trời giáng vô mặt giữa bao nhiêu người. Liệu em có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này, con em đã ba tuổi, em không muốn nó sống thiếu một gia đình hạnh phúc, em có nên tiếp tục sống vì con hay nếu có ly hôn thì với tiền sử bị bệnh tâm thần và công việc với mức lương không cao liệu em có thể giành quyền nuôi con?