Chào anh chị, Mãi đến bây giờ, sau gần 3 năm kể từ khi em và bạn trai đó không còn liên lạc nữa, em vẫn chưa quên được tất cả những chuyện cũ đã xảy ra, em không hiểu cảm giác đó là gì, nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới những gì giữa em và bạn ấy đã trải qua, em lại thây mình cảm giác rất đau đớn. Em không biết đó có phải là tình đầu của mình không, và cho tới bây giờ em cũng chưa hỏi lại bạn ấy vì sao lại cắt đứt liên lạc với nhau và em đang hoang mang, rằng có phải tình yêu là như vậy hay không? Sau khi dù trải qua nhiều chuyện đến vậy, cũng vẫn có thể nhẫn tâm đối xử với nhau như thế? Và có phải tình đầu khi còn non nớt thường vậy hay không?
Em và bạn ấy cùng ôn đội tuyển với nhau năm lớp 9 và cũng trò chuyện với nhau từ đó, chúng em nói với nhau rất nhiều chuyện, cho đến hết cả 1 năm học em học liền tù tì bên trường bạn ấy, chúng em cũng thường xuyên gặp nhau, và với em lúc đó mà nói, bạn ấy như một người mà em rất thích nói chuyện. Em rất tin tưởng bạn ấy, không biết lí do là gì, em chỉ cảm thấy thế thôi. Về sau bạn ấy đi Hà Nội và có tặng em một món quà, em rất trân trọng và đồng thời gửi tặng bạn ấy một món quà sau đó. Em nghĩ chuyện của tụi em rất trong sáng, và bạn ấy thích em, là thật, em biết điều đó, nhưng vào khoảng thời gian đó, dường như bản thân em chỉ muốn làm bạn với bạn ấy thôi, vì em cũng hơi tham lam, lúc đó em có nhiều bạn trai để ý, có một bạn nữa cũng thích em, nên em như kiểu nói chuyện thân mật đồng thời với cả 2 bạn đó vậy ạ. Nhưng em dám chắc, với bạn nam kia, em có cảm tình hơn, và bạn ấy cũng thích em, là thật.
Rất nhiều chuyện chúng em trải qua, bạn ấy tặng quà em, qua nhà em, giúp đỡ em, hỏi han rất nhiều, còn nói rằng, bạn ấy đồng ý học lại đây là vì em. Em đã tin, tin điều đó là thật, vì bạn ấy học giỏi, được giải quốc gia nên được tuyển thẳng về Hà Nội. Chúng em hò hẹn với nhau khá nhiều chuyện, từ việc lên cấp 3, rồi những điều trong tương lai khi học cùng trường với nhau… rất nhiều thứ em còn nhớ tới bây giờ. Không biết có phải vì mình nặng lòng hay không?
Nhưng, chẳng may, lên cấp 3 chúng em cùng không đỗ và cuối cùng học khác trường nhau, nói chuyện một thời gian rồi cũng chẳng còn liên lạc nữa, em thấy bạn ấy unfriend trên face từ bao giờ, em cũng chẳng buồn hỏi hay liên lạc lại nữa. Lúc ấy bản thân em nghĩ, không cùng học một nơi, yêu xa rất mệt mỏi, nên dường như cả em cũng chẳng tha thiết gì nữa. Mãi về sau em mới biết bạn ấy đã có bạn gái, em không ngờ luôn đó ạ.
Người con trai đã nói với mình đủ điều, đã tốt với mình, rốt cuộc quay ngoắt với mọi thứ vì lý do gì? Mà em phải nói, em đối xử với bạn ấy cực kì chân thành, chân thành đến mức mù quáng, đến mức mà em không thể ngờ được mình lại tha thiết đến vậy. Cậu ấy là người đầu tiên cho em biết cảm giác hạnh phúc trước thành công của người khác, em và bạn ấy cùng lên nhận giải ở thành phố, cảm giác bạn ấy bước lên, em còn nhớ mình rất hạnh phúc, rất tự hào… và đó là những cảm xúc đầu tiên em dành cho một bạn khác giới.
Nhưng lạ ở chỗ, tuy đã có bạn gái, nhưng bạn ấy vẫn thỉnh thoảng qua nhà và gọi em, thậm chí trong 1 video quay lên facebook, khi bạn bè của bạn ấy nói “X kìa” ( X là em ) bạn ấy còn mau chóng hỏi “X nào?” ( vì bạn X kia cùng tên với em) và còn mạnh dạn nói tên facebook của em ra thú nhận rằng vẫn còn nhớ đến em, tưởng đó là em, dường như bạn ấy còn rất nhớ, nhưng tại sao lại không muốn liên lạc với em nữa, vậy với bạn ấy, em là gì?
Liệu em có phải mối tình đầu của bạn ấy không? Mà không liên lạc nữa vẫn không quên nhau như thế? Thậm chí trong lần mới ra thành phố thi năm nay, bạn ấy và em gặp nhau, tụi bạn của bạn ấy còn đẩy bạn ấy ra nói chuyện với em, vẫn cái kiểu ngại ngại, xấu hổ như những lần bạn ấy gặp em năm cấp 2, nhưng em đã chủ động không nói chuyện. Điều khiến em sốc hơn nữa, khi lần mới đây, chính bạn ấy nói với em rằng bạn ấy đã mệt mỏi với chuyện của tụi em rồi và chuyện cũ nên để yên ở đấy. Em thật sự rất sốc, cực sốc, và tủi thân, đau đớn nữa, khi người con trai mình tin tưởng như vậy, cuối cùng lại tàn nhẫn xóa bỏ mọi kỉ niệm về nhau như thế? Xa mặt cách lòng? Hay chỉ đơn giản là rung động đầu đời của nhau, em cũng chẳng rõ nữa… là cái gì mà khiến cho em nhiều khi đau đớn đến mãi thế này đây?
Em chỉ có cảm giác bị phản bội thôi, bị mất niềm tin, nhưng em không hề hối hận, vì ít nhất thời gian đó chính em cũng đã dùng tình cảm chân thành của mình với bạn ấy. Nhưng sự chân thành của em lại chẳng được báo đáp, em đã khóc và đau lòng lắm, cho đến bây giờ… Không lẽ con trai là vậy, nói được nhưng chẳng làm được, nói được rồi quên dễ đến thế, nhẫn tâm đến thế. Bạn ấy chẳng hề biết, suốt thời gian không liên lạc, em đợi bạn ấy chủ động trong vô vọng, và còn nhớ tha thiết đến nhường nào. Nhẫn tâm, em chỉ đủ tỉnh táo để thốt lên những từ đấy. Em tự hỏi, sao bạn ấy không nói với em một câu, chỉ như: “Tớ có bạn gái rồi, từ giờ đừng nói chuyện với nhau như này nữa nhé” và vẫn làm bạn bè có phải không. Thậm chí làm bạn bè cũng chả muốn, lại muốn “chuyện cũ cứ để yên”, không lẽ việc có bạn gái, khiến bạn ấy nói chuyện với em cũng chả dám nữa, sợ người yêu ghen với quá khứ.
Em cũng chẳng tha thiết gì thêm, em không hề cần tới một người không còn tha thiết với kỉ niệm cũ, bội bạc như vậy em cũng chẳng cần. Nhưng em chỉ thắc mắc và muốn lý giải tình cảm đó là gì nhỉ? Em là người bạn ấy đã từng thích sao? Và với em, bạn ấy là mối tình đầu hay sao mà khó quên thế nhỉ? Mà chẳng nhẽ, tình cảm dành cho nhau là có, mà ban ấy lại dễ dàng quên đến thế? Con người gì mà tàn nhẫn quá vậy? Con trai là vậy hay sao? Chỉ cần không còn được gặp nhau thường xuyên, họ sẽ nhẫn tâm bỏ đi tình cảm cũ tìm tình yêu mới? Cảm ơn anh chị ạ. Chúc anh chị có một ngày an lành!