Dạ em chào anh/chị! Trong quá trình dịch bệnh Covid, kinh tế mọi thứ không gọi là ổn định! Em và nguời yêu của em (chị đó lớn hơn em rất nhiều), chị đó sinh năm 1988 và em 1991 làm cùng nghề với em, chung công ty luôn và 2 chị em do hợp tính, hợp tất cả, hợp cả tình và vuợt qua khỏi tình bạn, tình đồng nghiệp, đến với nhau và xem như tình yêu.
Đùng cái sự nghiệp hai em lung lay dẫn đến thất nghiệp và tình cảm cũng trở nên khó khăn. Xưa giờ em qua nhà chị đó chơi, ba mẹ đều khó chịu và ngăn cấm 2 em thân mật vì 2 em cùng giới với nhau. Kinh tế, sự nghiệp, và tình cảm đều không ổn định. Mọi thứ 2 em gần như xuống dốc cả tinh thần lẫn mọi thứ. Em thì hiện tại cuối năm đã tìm được công việc, nhưng chị ấy đó lại vật vã với công việc mình.
Vì do nghề xưa chị đó làm không còn hứng thú nữa, muốn chuyển sang công việc môi trường đồng nghiệp mới nên chị chọn môi truờng không có lương nhiều cũng được, miễn sao học hỏi kinh nghiệm để làm. Mọi thứ với chị đều rất khó khăn. Em cũng mới đi làm đuợc 1 tuần nhưng có nhiều biến cố xảy ra liên quan đến tiền bạc mà em không đủ khả năng chi trả và giúp đỡ.
Lúc xưa là em đều chi trả đi chơi với chị. Lúc đó em còn khá do kinh tế em ổn, vì chút bằng cấp và muốn nâng cấp kiến thức thì em đã chuyển chỗ làm nên tiền bạc rất hạn chế. Chị đó hiểu lầm em là đều nói giả tạo và ko có giúp đỡ. Tự nhiên cuối năm em qua nhà chị chơi, chị cũng mời em ăn cơm như mọi thường. Nhà chị khá hơn em chút là do có cả 1 đại gia đình nhưng ở mức tầm trung lưu thôi. Đùng một cái không biết vì sao ba mẹ chị lại khó chịu, cãi nhau chửi rủa em, không cho em qua nhà chị nữa. Chị đó cũng bất mãn và còn đánh lộn cả mẹ chị. Thấy tình cảnh khá căng thẳng nhưng chị cũng mặc kệ không quan tâm nhiều, cũng rủ em qua nhưng em không còn qua nữa. Chị đó đành đến nhà em ăn cơm.
Ngay lúc em vừa mới đi làm lại kinh tế chưa ổn, mẹ em gồng mình gánh những khoảng thời gian em thất nghiệp (Nói đến một chút về gia đình em thì nhà em rất khó khăn. Ba em muợn nợ ngân hàng thế chấp nhà và đã có con riêng, ba em không còn trợ cấp chính như xưa kia nữa). Bây giờ chỉ còn 2 mẹ con em nương tựa nhau mà sống. Mẹ em ko đủ khả năng lo thêm cho ai nữa ngoài em. Vì vậy đã xảy ra mâu thuẫn cãi nhau. Chị nguời yêu hiểu lầm nhà em không cho chị đó ăn uống. 1 ngày còn khả năng nhưng qua nhiều quá mẹ em bị quá tải và không chấp nhận chị qua mỗi ngày.
Em rất khó xử nên chị trách em là qua nhà chị ăn uống chơi đùa quá trời mà em đối xử chị như vậy sao. Em cũng có nói chị ấy rõ ràng để chị ấy hiểu nhưng chị ấy cũng luôn cố tình không nghe, lạnh lùng vô tâm như kiểu mình đối xử tốt nhưng kết quả chẳng được gì và khiến mọi thứ tệ hại thêm và mâu thuẫn nhà em nhà chị và 2 chị em không còn tình cảm như xưa, em phải làm sao đây ạ! Cho em một lời khuyên xử lý tình cảnh như này đi ạ! Em chân thành cám ơn quý anh/chị! Mong được nhận lời khuyên sớm nhất ạ !
Chào em. Hiện nay cả hai em vừa gặp khó khăn về kinh tế, lại bị gia đình chị ấy phản đối quyết liệt, và đang trong những lúc bế tắc ấy, tình cảm của hai chị em cũng không còn được tốt đẹp như trước nữa. Chuyên gia trang www.cuasotinhyeu.vn hiểu được nỗi lo ngại của em.
Về việc gia đình chị ấy ngày càng phản đối quyết liệt, vậy các em đã “come out” giới tính của bản thân chưa? Không phải gia đình nào cũng dễ dàng đón nhận khi con cái công khai tình cảm với bạn đồng giới, và có lẽ gia đình chị ấy cũng cảm thấy khó chấp nhận việc con gái mình cứ qua lại thân mật với người con gái khác. Mà nhất là khi con gái của họ đã đến tuổi lập gia đình, bố mẹ chị ấy sẽ có phần nào cảm thấy bất mãn, bất lực và cuối cùng phải áp dụng đến biện pháp cuối cùng là ngăn cản hai em.
Nhưng em có nghĩ rằng, ngoài vấn đề về cùng giới tính, thì gia đình chị ấy còn không hài lòng với em về một điểm nào đó không: Như công việc của các em chưa ổn định, sau này có về ở với nhau cũng không có tương lai, tính cách của em vẫn chưa đủ chín chắn để gia đình chị ấy tin tưởng?…Một khi hai em quyết tâm tiến tới với nhau thì các em nên chứng minh để cho bố mẹ hai bên thấy rằng các em đã thực sự trưởng thành, tự lo lắng cho bản thân mình được, rồi dần dần “mưa dầm thấm lâu” em à.
Tuy nhiên, chị thấy vấn đề lớn nhất của hai em hiện nay, đó là các em đang thiếu đi khả năng tự lập và lường trước những vấn đề khó khăn trong cuộc sống. Dịch bệnh Covid xảy ra là khó khăn chung của rất nhiều người chứ không chỉ riêng gì hai em, nhưng cả hai em đã trên dưới 30 tuổi, lại phụ thuộc vào “đôi vai” của người mẹ, để mẹ lo lắng cho từng miếng ăn suốt một thời gian như vậy. Theo em, nếu như không có mẹ hỗ trợ thì bản thân các em sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này ra sao? Nhẽ ra, các em nên chuẩn bị những khoản dự phòng cho những lúc khó khăn như thế này, thậm chí những lúc ốm đau, và để sau này có cưới hỏi thì cũng không phải nhờ tới sự hỗ trợ hoàn toàn của gia đình. Các em nếu thực lòng thương nhau thì nên có định hướng về sau này, đừng để những chuyện về kinh tế làm rạn nứt tình cảm của cả hai.
Chị nhận thấy cả hai em đang thiếu đi sự trưởng thành, quay ra giận dỗi nhau vì những chuyện vô cớ và ít nhiều là do chính bản thân các em gây ra. Các em cần xác định một điều là chừng này tuổi rồi, nên tự biết lo lắng, suy nghĩ cho bản thân chứ thay vì phụ thuộc vào người khác. Bên cạnh đó, việc các em nóng giận với gia đình cũng là điều không nên, bởi càng như vậy thì các em sẽ càng bị phản đối. Một trong hai em nên là người chủ động nói chuyện với người còn lại, mà khi em hiểu ra vấn đề thì em nên chủ động nói chuyện với chị ấy trước, xác định hướng đi của hai người trong tương lai.
Trước tiên, ai quay trở về gia đình của người ấy, hàn gắn mối quan hệ với gia đình và sau thì thuyết phục dần dần để hai em được chấp nhận. Tiếp theo, động viên nhau làm việc tốt để tự lo lắng được cho bản thân đã em ạ. Còn về những chuyện giận hờn, trách móc nhau cũng không tránh được, tuy nhiên một người nóng giận thì người còn lại cần phải biết kiềm chế và suy nghĩ thấu đáo để giải thích, giúp cho nhau nhìn ra vấn đề.
Chúc hai em sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này và thuận lợi trong cuộc sống!