Cuộc sống không như mong đợi nên ly thân hay ly hôn luôn

Tính em rất mau quên và cả nghĩ, nghĩ nhiều lại tha thứ, lại là người làm lành trước anh chị ạ. Còn anh ấy, trái ngược lại, dường như quá sắt đá. Anh có thể buông câu chia tay mà không vấn vương điều gì

Chào anh chị! Em lấy chồng gần 5 năm, và có 1 bé 4 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của chúng em dường như quá nhiều cãi vã. Chồng em rất bảo thủ, gia trưởng, và cục tính, cái tôi của anh ấy quá lớn. Khi anh nghĩ mình không sai thì sẽ không bao giờ anh chịu xin lỗi hay xuống nước trước làm lành. Mà nào có bao giờ anh sai cơ chứ, cái tính bảo thủ của anh, chỉ có người khác sai thôi. Mỗi khi cãi nhau là mày, tao chí tớ, thậm chí có 2 lần anh ấy nặng tay với em.

 

Từ trước khi kết hôn em đã luôn khinh bỉ những người đàn ông vũ phu. Thế mà giờ đây… Cái nỗi đau lớn tới như thế nào. Cả nhà chồng xúm vào khuyên can. Em không dám kể với bố mẹ em, bố mẹ ở xa, kể rồi cũng không giải quyết được gì mà đau lòng thêm, nghĩ tới con, tới bố mẹ em vẫn chịu đựng thêm. Em vì con cái mà chịu đựng, vì yêu thương để cố gắng. nhưng những cãi vã, những đối xử của anh ấy giống như gáo nước lạnh đổ vào. Không biết khóc bao nhiêu lần, muốn từ bỏ bao nhiêu lần, vẫn yếu lòng không làm được.

 

Tính em rất mau quên và cả nghĩ, nghĩ nhiều lại tha thứ, lại là người làm lành trước anh chị ạ. Còn anh ấy, trái ngược lại, dường như quá sắt đá. Anh có thể buông câu chia tay mà không vấn vương điều gì. Ngay từ hồi em mới sinh con, anh ấy đã sẵn sàng ném đồ em mang sang nhà ngoại trả, thì anh chị cũng hiểu 5 năm qua em sống trong cuộc sống hôn nhân như thế nào. nói buông là buông thôi, không quan tâm gì hết. Có phải là chán ghét tới độ muốn li hôn lắm không?

 

Em và anh ấy mới giận nhau, chuyện bắt nguồn từ tính lười biếng không đụng tay tới việc nhà bao giờ. Em nói anh ấy chia sẻ với em, anh ấy không làm. Em tức quá ném quần áo, thế là anh ấy không nói gì, mang đồ ra phòng ngoài ngủ, không nói tiếng nào. Em đã làm lành nhưng anh ấy vẫn làm lơ. Anh chị ơi, vợ chồng cãi nhau thật sự phải phân thắng thua sao? Chỉ vậy thôi mà tới mức độ không muốn nhìn mặt nữa sao? Giờ trong nhà, em thấy cô đơn quá. Cả nhà nói chuyện với nhau vui vẻ, dường như em chẳng có nghĩa lý gì. Em từng nói với anh rằng: khi vào đây (chuyển nhà vào nam ạ) em chỉ có anh là người thân duy nhất, không có anh em bạn bè nào, anh phải làm chỗ dựa cho em nhé. Nhưng rốt cuộc, thì chính khi cần anh lại là người đầu tiên quay lưng với em? Em quá mệt mỏi rồi anh chị à.

 

 

Em đã thử chuyển vào Nam với anh để đánh cược, để cố gắng xem liệu mọi chuyện có khả quan hơn không. Nhưng hết lần này đến lần khác, những lần cãi nhau trước đều do bố mẹ chồng khuyên ngăn. Vậy là do sống với nhau vì trách nhiệm, vì khuyên ngăn sao. Vậy tới khi không sống chung với ông bà nữa thì kết cục đó cũng xảy ra phải không? Em luôn cảm giác chồng em muốn ly hôn lắm anh chị ạ. Giờ chẳng cần ai đúng ai sai nữa, chỉ cần biết là 1 người muốn dừng lại thì đã đủ lý do rồi. Cái em cần là “dũng khí”. Em thương con, cứ nhìn thấy con là lại yếu lòng. Anh chị là người ngoài cuộc, có thể cho em lời khuyên được không. Và em nên ly thân hay ly hôn luôn. Nếu làm thủ tục ly hôn mà vẫn ở nhà chồng thì rất khó nhìn mặt nhau, mà nếu em về bắc thì lại không biết có thể giải quyết giấy tờ ly hôn không, hay lại phải trở vào. Em cảm ơn!

 

Thân chào em gái!

 

Đọc những dòng thư em gửi về chương trình, tôi biết em đang suy nghĩ rất nhiều về tình trạng hôn nhân của hai vợ chồng. Tôi muốn chia sẻ với em đôi điều trước khi em đưa đến quyết định cuối cùng, mong rằng sẽ phần nào giúp em giải tỏa được những áp lực hiện tại.

 

Chồng gia trưởng hay vợ chồng trẻ chưa tìm được tiếng nói chung là câu chuyện không phải hiếm gặp. Ở với nhau chừng ấy năm, em cũng hiểu được phần nhiều tính cách của chồng em. Thay vì nghĩ đến việc ly hôn, em hãy thử tìm cách để dung hòa hoặc “bơ” đi để vợ chồng giữ được hòa khí. Ai cũng có nhược điểm, nhưng cũng có cả ưu điểm. Nghĩ lại xem chồng em ngoài những điều em kể trên, thì anh có phải là người chịu khó kiếm tiền cho gia đình, thương con, thương vợ khi vợ nhẹ nhàng… Phần lớn ai cũng thường “ưa ngọt”, vậy tại sao không thử dùng sự dịu dàng, đôi khi chịu nhún nhường một chút để “êm cửa êm nhà”. Nếu cứ chấp vào cái sai của nhau rồi chờ người sai làm lành trước thì cuộc sống ấy không giống với cuộc sống vợ chồng. Lựa những lúc vợ chồng tình cảm thì góp ý với anh dần dần, có như vậy tình cảm mới bền lâu em ạ.

 

Mà em hiện tại cũng có lợi thế khi được gia đình chồng cảm thông ủng hộ. Nhiều người còn phải sống trong cảnh “nhà chồng – nàng dâu” mà rồi vẫn cứ phải nhẫn nhịn để êm cửa êm nhà. Vợ chồng em sống với nhau ra sao, bố mẹ đều nhìn nhận thấy hết. Giờ thì em giữ gìn mối quan hệ với bố mẹ chồng thật tốt, chăm chút cho gia đình, khéo léo hơn trong cách ứng xử với chồng. Lúc nào có thể thì chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống gia đình với bố mẹ chồng, tôi tin rằng bố mẹ sẽ là “quan tòa” công tâm để khuyên bảo các em, nhất là sẽ tác động đến chồng em dần dần. Tuy nhiên, cũng khó có thể nói rằng mọi việc trong gia đình mình đã cư xử phù hợp vậy nên rất có thể chồng em cũng có những nhìn nhận khác về em, đó là điều hay gặp và nên chủ động cùng chồng tháo bỏ những vấn đề đó thay vì chờ có sự việc rồi mới tỏ thái độ hay bất hợp tác thì sẽ làm cuộc sống bế tắc ngột ngạt. Phụ nữ lạt mềm buộc chặt, em hãy nhớ để kiềm chế bản thân và chọn thời điểm đúng để tác động chồng.

 

Điều cuối cùng tôi muốn nhắn gửi tới em, đó là khi đưa ra quyết định gì thì hãy nghĩ đến tương lai của con cái. Đứa trẻ nào cũng cần được lớn lên trong một gia đình vẹn toàn, chỉ có điều bố mẹ chúng có mang lại điều đó cho chúng không mà thôi. Các em nên nhìn vào con để nhắc nhở nhau khéo léo và giữ gìn xây dựng gia đình.

 

Ly thân hay ly hôn không làm cuộc sống của gia đình em tốt hơn. Vừa tự mình thay đổi chính mình, vừa học cách hiểu chồng hơn để thay đổi chồng và rồi mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chúc gia đình em vượt qua sóng gió!

 

Thân ái

chồng gia trưởng

mâu thuẫn

bất hòa

muốn ly hôn

ly thân