Tôi xin chào ban cổ vấn Cửa sổ tình yêu, và toàn thể mọi người lời chúc sức khỏe tốt đẹp nhất ạ! Tôi xin hỏi và nhờ mọi người giúp tôi lời khuyên về chuyện hôn nhân và gia đình. Trước hết tôi giới thiệu về mình:
Tôi năm nay 42 tuổi, sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Cách đây 16 năm tôi có lập gia đình, đẻ được 2 cháu: 1 trai và 1 gái! 6 năm đầu chúng tôi sống với nhau hạnh phúc, nếu như không có biến cố xảy ra: Nhà tôi có 1 cửa hàng nhỏ nhỏ. Vợ tôi kinh doanh buôn bán hàng ăn gia truyền (phở) buổi sáng truyền nghề từ Mẹ đẻ ra tôi! Khi lấy vợ, mẹ tôi đã nhường hết truyền hết nghề cho con dâu, còn tôi đi làm ở công ty du lịch trên phố cổ. Mức lương cũng tạm đủ sống nuôi 2 đứa ăn học.
Vợ tôi là người ở quê, ra làm dâu được thời gian thì tôi thấy thay đổi hẳn, bắt đầu chơi lô đề cờ bạc. Tôi nghĩ lúc đầu có ta chỉ chơi vui thôi. Tôi có khuyên và nhắc nhở, thì vợ cũng bảo chơi vui thôi. Thời gian sau đó tôi cứ thấy tiền nong cứ thất thoát, rồi chuyện cơm cháo gạo tiền,.. thế rồi 1 ngày tôi đi làm về không thấy vợ đâu. Khi đi mang theo xe máy và sổ hộ khẩu, con thì để lại 2 đứa. Con gái đầu lòng mới học lớp 4, thằng bé thì mới 3 tuổi. Điện thoại vợ gọi vào thì thuê bao. Lúc đầu gọi điện thoại hỏi bên ngoại không biết. Rồi thời gian sau những người đến tận nhà đòi nợ, thì mọi người mới biết có ta bỏ đi vì nợ lần. Đó là biến cố lớn đối với gia đình tôi. Nhưng sau đó nhờ có tiền tiết kiệm của mẹ, tôi đã đứng ra trả hết nợ nần của vợ.
Thời gian sau cô ta có gọi điện thoại về nói rằng do nợ nần cô ta phải trốn vào miền Nam. Cô ta nói hãy coi cô ta chết rồi đi. Tiền ăn học của con thỉnh thoảng cô ta gửi về. Nhưng gửi không đều đặn càng về sau càng không có đồng nào hết. Cô ta vin vào cớ tôi mắng chửi và nói rằng :”tôi không cần những đồng tiền bẩn thỉu của cô” vì vậy cô ta không gửi nữa!
Chúng tôi ly thân được 4 năm, người Bắc kẻ ở trong Nam. Rồi tình cảm chúng tôi nhạt dần không còn là vợ chồng nữa. Tôi suy nghĩ rất nhiều rồi tôi làm giấy ly hôn đơn phương. Tòa cho tôi được quyền nuôi 2 đứa trẻ, từ đó đến nay được 10 năm. Giờ con tôi đã 16 tuổi, đứa bé 13 tuổi. Đã đến lúc tôi phải tìm cho mình 1 người phụ nữ tử tế có đủ đức tính công -dung -ngôn -hạnh để sống nốt quãng đời còn lại rồi! 10 năm đây tôi cũng gặp một vài người phụ nữ khác, nhưng tôi vẫn thấy những người đó chưa đủ các đức tính tôi đặt ra. Cũng có thể yêu cầu của tôi quá cao! hoặc tôi bị 1 vố quá đau cho lên chán ghét đàn bà, nhưng trong tâm tôi lại rất muốn được yêu và tìm được người phụ nữ mình cần. Câu hỏi của tôi là: giờ tôi đi bước nữa được không? Chuyện của tôi đến đây là hết. Tôi xin cảm ơn mọi người ạ!
Chào anh.
Để một người đàn ông sẵn sàng chia sẻ chuyện riêng tư cũng như thổ lộ tâm sự không phải là điều dễ dàng. Đã 10 năm “gà trống nuôi con”, hi sinh vì con cái, gánh vác gia đình, nên việc khát khao có được hạnh phúc là một mong mỏi rất chính đáng. Tôi đồng cảm với suy nghĩ của anh.
Những năm tháng vất vả nhất trong cuộc đời của anh cũng đã dần qua rồi. Bao nhiêu thất vọng trong hôn nhân, bao nhiêu khó khăn trong việc vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dạy con cái…giờ cũng là lúc cần phải sống cho bản thân mình. Bạn cũng nhìn thấy hai lý do khiến hiện tại anh chưa đi tiếp bước nữa: phần vì mất niềm tin, phần vì anh chưa tìm được một người đáp ứng được tiêu chuẩn anh đưa ra. Tôi rất cảm thông cho suy nghĩ của anh, bởi giống như hình ảnh “chú chim sợ cành cong” – người mà một lần bị tổn thương thì cả đời sẽ e sợ.
Nhưng chuyên gia Cửa sổ tình yêu cảm nhận được sự khát khao của anh. Một khi anh muốn thoát ra khỏi “vòng an toàn” thì cứ mạnh dạn lên và xác định lại tiêu chuẩn một chút. Bạn phải xác định ưu tiên đầu tiên mình cần lựa chọn người anh đời là gì? Theo tôi thì đó phải là người thấu hiểu cho hoàn cảnh của anh, thương yêu anh và thật thà. Còn rất khó để tìm kiếm một người hội tụ đầy đủ những điều mà người xưa đánh giá trong xã hội ngày nay, hơn nữa hoàn cảnh của mình cũng không phải là ưu tiên lựa chọn đối với nhiều người. Và cho dù lựa chọn có kỹ càng đến mức nào thì khi sống với nhau chúng ta mới hiểu hết về nhau. Ví dụ như trước đây anh nghĩ vợ mình người quê thì hiền lành chất phác nhưng rồi đâu có hẳn như vậy phải không? Quan trọng nhất vẫn là sự thấu hiểu nhau, cảm thông với nhau và sẵn sàng đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi để xây dựng mái ấm gia đình.
Giờ con cái của anh cũng đã lớn hơn nhiều, theo tôi anh cũng nên chia sẻ với các con, để các con ủng hộ quyết định của bố và rồi nếu có bất cứ ai mình cảm mến anh cứ đưa về nhà để các con tiếp xúc và gây dựng tình cảm, rồi có khi anh lại nhận thấy mình lấy vợ không hẳn vì bản thân mà là còn vì mình muốn tìm một người mẹ thực sự cho các con mình thì sao? Một người phụ nữ sẽ sẵn sàng đến với anh khi nhận được sự yêu mến của các con anh, nên tôi mong rằng anh đủ khéo léo để dàn xêp chu đáo mọi việc.
Chúc hạnh phúc sớm mỉm cười với anh!