Ảnh minh họa. Nguồn Internet
Khi tôi bắt gặp quả tang anh “lăng nhăng” ngoại tình mà lại là ngoại tình với cô hàng xóm thì tôi không thể tin vào mắt mình. Anh khóc lóc, van xin, một mực khẳng định mình không phải cố tình như thế, chỉ là do cô ta dụ dỗ, lôi kéo anh. Anh bảo “Cô ta quyến rũ và khêu gợi như thế, thằng đàn ông nào trong trường hợp đó cũng khó lòng mà kìm chế nổi”. Rồi anh còn để lỡ lời rằng: “Sức chiến đấu” của cô ta hơn hẳn tôi…Tôi đứng như trời chồng, chết lặng!
Ngày mới yêu, anh hết lòng chiều chuộng và quan tâm đến tôi. Tuy anh không phải là một người giàu có, thành đạt, cũng chẳng phải là anh chàng bảnh trai nhưng cái tính tình thật thà, dễ gần và hồn nhiên yêu đời của anh đã khiến tôi cảm ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Sau này lấy nhau, hai vợ chồng cùng làm một cơ quan, cùng đưa đón nhau đi làm, cùng về ăn cơm, cùng làm rất nhiều việc… Có lẽ nhịp sống ấy cứ lặp đi lặp lại khiến anh nhiều lúc thấy gò bó, chán nản, mệt mỏi. Ngày nào cũng kè kè bên tôi, cũng đã đến lúc anh muốn bứt phá.
Ảnh minh họa. Nguồn Internet
Nhưng tôi lại chẳng khi nào cảnh giác anh vì luôn nghĩ anh đã nằm trong tầm kiểm soát của mình. Chẳng ai ngờ, “giặc gần nhà” lại chính là mối nguy hại. Tôi có nằm mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ anh sẽ để ý đến cô hàng xóm chứ chưa nói gì đến việc ngoại tình. Cô ấy không phải là người có nhan sắc, càng không phải thuộc mẫu phụ nữ “công- dung- ngôn- hạnh” bởi nàng không chồng nhưng đang một mình nuôi một cô con gái. Không hiểu vì lý do gì anh lại tìm đến cô ta?
Và có lẽ tôi cũng không biết anh sẽ giấu tôi đến bao giờ nếu không phải tình cờ hôm ấy, trong cơn mê man khi bị ốm nằm ở nhà, tôi tỉnh giấc, dậy đi vệ sinh, tìm khắp nơi không thấy chồng đâu. Tôi đã đi tất cả các phòng nhưng không thấy dấu hiệu gì, gọi điện thì không nghe máy mà điện thoại anh cũng cầm theo tối hôm để làm gì. Không ngờ, tiếng nhạc chuông điện thoại văng vẳng đâu đó, lần theo dấu vết, thấy hình như phát ra từ nhà bên cạnh, nhà cô hàng xóm.
Chưa có bằng chứng nhưng lúc này tôi bắt đầu nghi ngờ, trằn trọc không sao ngủ được. Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn lên trong đầu. Tại sao điện thoại của anh lại đổ chuông bên nhà hàng xóm vào giờ này? Và rằng, anh đi sang đó có việc gì? Anh có thể đang làm gì, tại sao anh lại không nghe máy … Tôi nằm đợi, đợi mãi nhưng cơn sốt khiến tôi thiếp đi ,còn anh lặng lẽ nằm gần tôi và giả vờ ngủ như không có chuyện gì.
Sau lần ấy, tôi không thể không theo dõi anh nhưng tuyệt nhiên không để anh hay biết gì về điều đó. Tối đấy, tôi vờ ngủ say cho chồng “đi công việc”. Rồi trong đêm lần mò đi theo dấu chân chồng, tôi thất thần đứng ngay trước cửa nhà cô hàng xóm. Trong căn phòng, chỉ thấy ánh đèn mờ, chồng cùng cô hàng xóm đang quấn chặt vào nhau thắm thiết. Tôi quỳ sụp xuống, không dám tin đó là sự thật. Tất cả như đổ sập ngay trước mắt. Thu hết tất cả bình tĩnh và chút sức lực cuối cùng, tôi đẩy cửa vào, lạc giọng, chỉ nói được một câu: “Mặc quần áo, về nhà nói chuyện!”
Ảnh minh họa. Nguồn Internet
Tôi đờ đẫn bước đi như cái xác không hồn, mặc anh hốt hoảng thanh minh. Về nhà, tôi bật điện, gọi cả nhà xuống phòng khách, nói rõ ngọn ngành và trình bày tất cả cho gia đình biết. Chuyện anh làm, tôi không thể chấp nhận. Anh một mực van xin và nói chỉ vì cô hàng xóm nên anh mới ra nông nỗi này… Sự run sợ, hèn nhát của anh, người chồng mà tôi tin tưởng, yêu thương đã càng khiến cho tôi cảm thấy coi thường.
Bây giờ, tôi không biết mình phải làm gì, thú thực trong lòng tôi còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng tôi làm sao có thể tha thứ, làm sao tôi có thể cùng chung chăn gối với người đã phản bội mình? Khi nghĩ lại cảnh anh và cô hàng xóm không một mảnh vải che thân, không lần nào tôi cầm được nước mắt, đau khổ vô cùng! Gia đình tôi, gia đình hàng xóm rồi sẽ nhìn mặt nhau như thế nào? Tôi thật không dám nghĩ. Nhưng còn con cái, còn gia đình tôi phải làm sao? Tôi có nên cho chồng một cơ hội tìm lại sự chung thủy hay lặng lẽ ra đi để có thể quên kí ức đau buồn …
thật đau lòng, mình chưa ở trong hoàn cảnh đó nhưng mình hiểu tâm trạng của bạn lúc này, không thể tha thé cho người chồng bội bạc được nhưng nếu là mình thì mình sẽ cho anh ta một chút ánh sáng cuối con đường để anh ta tự chứng minh và cho bạn một chút gì đó để không phải hối tiếc, cho anh ta thời gian nếu anh ta ân hận vì sai lầm của mình thì anh ta phải làm gì đó để chứng minh; lúc đó bạn quyết định cũng chưa muộn